Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 596: Chương 596: Vừa háo sắc lại vừa hám tiền




Lam Ninh cười đứng lên, đưa bàn tay vỗ nhẹ vào bả vai của Dạ Thiên Kỳ: “ Tin anh sẽ không xù nợ, tôi sẽ không quên đâu, nào, đồng chí Tiểu Dạ, tôi cạo râu cho anh.”

Cô ta cầm con dao của mình lên.

Vừa nhìn thấy con dao đó, Dạ Thiên Kỳ cảm giác như da gà của mình nổi hết cả lên rồi, anh ấy vội nói: “ Đợi một lát, tại sao cô dùng con dao này để cạo râu cho tôi thế?”

Anh ấy còn cho rằng Lam Ninh mang bên mình một con dao cạo lông mày hay gì đó.

“ Đúng thế.” Lam Ninh kỳ lạ nhìn Dạ Thiên Kỳ, cười nói: “ Thế tôi dùng cái gì để cạo cho anh? Dùng răng của tôi để cạo à?”

“ Này, như thế rất nguy hiểm có biết không?” Dạ Thiên Kỳ biết Lam Ninh đã tìm một hòn đá bên bãi biển mài con dao đó cho sắc.

“ Bây giờ còn kén chọn cơ đấy, có dao là may rồi, anh yên tâm, kỹ thuật của tôi rất tốt, Dạ Thiếu Gia, mau lên, tôi cạo râu cho anh, sau đó anh nợ tôi 500 vạn.” Lam Ninh cười nói, bụp một cái nhảy đến trước mặt Dạ Thiên Kỳ.

Cái con người này!

“ Thôi, tôi không cạo nữa.” Dạ Thiên Kỳ nhanh mồm nói.

“ Không được, tôi sắp kiếm được 500 vạn rồi, sao có thể buông tay được chứ? Anh đã làm cơn nghiện của tôi bùng lên rồi, anh nói không cạo là không được đâu nha? Đừng đùa!” Lam Ninh dùng lực giơ tay cố định lại cổ của Dạ Thiên Kỳ, “ Tôi nhất định phải cạo. Hay là tôi cưỡng hiếp anh. Một là để tôi cạo râu cho anh, hai là tôi sẽ cưỡng hiếp anh, anh chọn một đường đi!”

Nhìn con dao sáng lóe trong tay cô ta, Dạ Thiên Kỳ run rẩy, thôi vậy, mình đã rơi vào tay con mụ này rồi, để cô ta cạo vậy.

“ Được rồi, được rồi, chị gái, chị cạo đi vậy.” Dạ Thiên Kỳ đành phải nhắm mắt lại nói.

“ Như thế mới ngoan chứ!” Lam Ninh đưa mu bàn tay vả nhẹ vào mặt Dạ Thiên Kỳ, cười nói. Mắt cô ta sáng long lanh, dường như đã kiếm được 500 vạn rồi.

Đây đúng là một tên hám tiền!

Lam Ninh chăm chú cạo râu cho Dạ Thiên Kỳ, nhưng dù sao con dao cầm trong tay cũng không thuận lắm, sau một lúc, cô ta đã quệt vài vết xước trên khuôn mặt đẹp trai của Dạ Thiên Kỳ.

Dạ Thiên Kỳ nghiến răng nhếch miệng: “ Tôi nói bà chị, chị đang cạo râu cho tôi sao? Chị còn thu tận 500 vạn, tay nghề của chị đáng 500 vạn sao? mặt tôi sắp bị chị rạch nát rồi?”

Lam Ninh vội nói: “ Xem anh nói kìa, cái gì mà nát mặt chứ, da anh quá mỏng, vừa chạm đã xước rồi, thực ra không nghiêm trọng đến thế, ngồi yên, sắp xong rồi, vài vết sẹo đáng gì chứ, rất nhanh là xong thôi, đều là vết thương nông ngoài da, sẽ không để lại sẹo, hơn nữa, dù cho để lại sẹo. Cũng sẽ không ảnh hưởng đến nhan sắc của anh, đàn ông không có sẹo thì không nam tính mà.”

Dạ Thiên Kỳ bị chọc cho tức chết rồi.

Ông trời ơi, ông giày vò con đến bao giờ thế này? Không những không có Nhụy Nhụy ở bên, ngược lại còn bị rơi vào tay của mụ phù thủy độc ác này nữa.

Anh ấy gần như sắp khóc lên rồi, nhưng mỗi lần anh ấy không muốn cạo nữa, Lam Ninh lại sách nhiễu anh ấy, thế là, anh ấy đành phải chịu khuất phục.

Anh ấy giống như thật sự bị Lam Ninh hành hạ vậy, chỉ cần nhoi lên một tí là lại bị dập tắt ngay.

Trong chốc lát, Lam Ninh đã cạo sạch râu cho Dạ Thiên Kỳ rồi.

Cô ta cười ha ha đứng đối diện nhìn Dạ Thiên Kỳ, ôm hai cánh tay nói: “ Xem, bây giờ đẹp trai hơn chưa? 500 vạn của anh, quá đáng giá còn gì nữa?”

Dạ Thiên Kỳ mặt không biểu cảm liếc nhìn cô ta, sờ lên mặt, mấy vết xước đều bị chảy máu. Bà nội ơi, đây nếu như ở địa bàn của mình mà có người rạch mặt mình thành thế này, đừng nói là 500 vạn, Dạ Thiên Kỳ chắc chắn sẽ lột da hắn ta ra chứ chẳng đùa.

Nhưng, bây giờ đang ở trên đảo hoang, mình........

Dạ Thiên Kỳ khẽ thở dài trong lòng.

Thôi vậy, trên hòn đảo này, mình và Lam Ninh là hai kẻ sống sót may mắn, không tính toán với tên nha đầu này nữa.

“ Tôi phải ghi chép lại, tránh việc anh xù nợ, trong lòng tôi cũng biết, xem mình rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền. Đợi sau khi thoát ra được, anh phải trợ nợ tôi hết.” Lam Ninh vừa cười, vừa cắt đi một lớp vỏ cây, sau đó chọn chỗ thân cây bằng phẳng khắc lên đó mấy chữ: cạo râu cho Dạ Thiên Kỳ 1 lần, 500 vạn!

Dạ Thiên Kỳ nhìn bộ dạng chăm chú viết của cô ta, cảm thấy hết sức buồn cười.

Khắc đi, cả đời này chắc gì chúng ta đã ra được hòn đảo hoang này, bao giờ có thể lấy được tiền mặt 500 vạn chứ?

Dạ Thiên Kỳ đang khó hiểu, chỉ nhìn thấy Lam Ninh giống như một con khỉ linh hoạt trèo lên cây, cô ta chặt những cành cây xuống, nhãnh cành cây đó rơi xuống đất.

Dạ Thiên Kỳ giương mắt đờ đẫn nhìn Lam Ninh chặt những cành cây đó, sau đó cô ta nhanh nhẹn nhảy xuống.

“ Cô đang làm gì thế?” Dạ Thiên Kỳ ngạc nhiên khó hiểu nhìn Lam Ninh.

“ Làm một cái lán, chúng ta không thể ngủ mãi bên ngoài được.” Lam Ninh cười nói, “ Chẳng may mưa thì sao? Lẽ nào chúng ta phải làm những con khỉ nhão sao?”

Cô ta lại chọn ra mấy cành cây, sau đó vót những cành nhỏ tua rua đi, bắt đầu dựng.

“ Này, tiểu Dạ, đưa cho tôi cành cây.” Cô ta gọi Dạ Thiên Kỳ.

Dạ Thiên Kỳ đành phải xê dịch, chuyển những cành cây đó cho Lam Ninh.

Lam Ninh chăm chú kết những cành cây đó xếp lại với nhau.

Những cành cây tự nhiên xuề xóa đó được xen chặt lại với nhau. Lợp thành một chiếc lều nhỏ bé rất đẹp.

Dạ Thiên Kỳ ngạc nhiên nhìn chiếc lều đẹp đẽ đó, nếu không phải tận mắt nhìn thấy Lam Ninh tận tay làm ra chiếc lều này, Dạ Thiên Kỳ sẽ cho rằng đây là một tác phẩm nghệ thuật.

Lam Ninh thở hổn hển đứng thẳng lưng lên, hài lòng nhìn tác phẩm đó, cô ta cười nói: “ Tiểu Dạ, thế nào, nhìn thấy tác phẩm của chị thế nào chứ?”

“ Rất đẹp,” Dạ Thiên Kỳ thật lòng nói, “ Thật không ngờ, cô còn có tay nghề này.”

“ Đương nhiên, anh giương mắt ếch ra mà nhìn tôi, đừng có yêu thầm chị, chị đây chính là một người trong truyền thuyết.” Lam Ninh cười nói.

“ Hứ, ai sùng bái cô chứ?” Dạ Thiên Kỳ gườm gườm nói.

“ Ha ha, anh không sùng bái chị gái tôi đây cũng không sao, chị gái đây không phải làm túp lều này để cho ở không, nếu như anh muốn ở, mỗi ngày đều phải nộp một vạn tệ.” Lam Ninh đưa tay về phía Dạ Thiên Kỳ.

“ Tôi nói cô bị rơi từ trong hố tiền xuống đấy à? Tại sao cái gì cũng tiền thế?” Dạ Thiên Kỳ bực mình nói.

“ Đương nhiên, tiền bạc không phải vạn năng, nếu không có tiền thì vạn vạn không thể làm, dù sao Dạ Thiên Kỳ anh có tiền.” Lam Ninh cười nói.

“ Hừ, cho nên nói cô là một kẻ hám tiền.” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói. “ Tôi còn lâu mới ở trong lều của cô. Cũng không cho cô tiền.”

“ Thế thì được, anh không ở tôi càng được ở một mình, càng thoái mái.” Lam Ninh cười nói, “ mưa anh cũng đừng vào đấy.”

Cô ta vừa nói, vừa nghêu ngao hát nhổ những bông hoa dại trang trí lên túp lều của mình, chiếc lều nhỏ đó thật sự rất đẹp.

“ Tôi không vào, chắc chắn không vào, cô đi mà ở.” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói.

Hứ, mình còn lâu mới ở cùng với kẻ hám tiền này.

Dạ Thiên Kỳ đang nghĩ, đột nhiên nghe thấy đằng sau mình chuyển đến âm thanh loạp xoạp. Uhm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.