Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 166: Chương 166: Xem phim có được tính là hẹn hò không




“ Tôi nói các cậu có phải bạn bè không thế? Tại sao lại chỉ biết ăn một mình thế?” Lạc Mộ Thâm nhíu lông mày lại.

“ Sao thế? Cậu không phải không thích ăn sao? Cái này sợ bẩn, cái kia sợ bẩn, lần trước cũng ăn có vẻ không ngon lắm, bọn tôi không chê ghét.” Tần Hạo Nhiên nói, anh ta còn cố ý gắp gắp miếng nấm tươi thơm ngon lên, “ Thật ngon quá đi, từ trước đến nay không ngờ rằng nấm hương có thể làm ngon thế này, mình vẫn muốn mua lại nhà này.”

“ Đúng thế, quá ngon, miến cũng rất ngon, cậu nói nhà mình đầu bếp nổi tiếng có, vậy mà lại không làm ra được món mà mình thích chứ, ngược lại cái quán nhỏ này món ăn lại ngon như thế, lần trước ăn một lần xong, mình cứ nhớ mãi! Mình tán thành việc mua lại, sau này chỉ chuyên làm cho chúng ta ăn.” Phương Trạch Vũ vừa ăn vừa nói.

Còn Lương Cẩn Hàn chẳng nói gì, chỉ cắm đầu vào ăn.

Tôi liếc mắt sang nhìn Lạc Mộ Thâm bên cạnh, lúc này, ánh mắt của thằng cha này là vẻ chán nản tiêu điều, tôi đoán anh ta hận không thể lấy cái tăm tre trên bàn mà đâm cho chúng tôi mấy cái.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy thương thương anh ta, anh ta mặc dù có tiền, nhưng cũng phải lúc nào cũng có thể ăn được món ăn mà mình thích.

Tôi cũng biết thằng cha này kiêu ngạo, chắc chắn không thể mở mồm ra nói với người khác là bản thân cũng muốn.

Nhưng tôi cũng biết ba tên bạn thân kia đang ôm ba bát canh tê cay xì xụp ăn cũng sẽ không cho anh ta.

Nghĩ đến đây, tôi mỉm cười nhìn Lạc Mộ Thâm: “ Lạc Tổng, nếu không, chúng ta ăn chung một bát nhé?”

Lúc này, tôi đoán tôi nịnh sếp như thế, anh ta chắc chắn sẽ rất vui, nói không chừng còn tăng lương cho tôi.

Lạc Mộ Thâm nhẹ híp mắt lại, lạnh lùng nói: “ đúng là đồ keo kiệt, còn ăn chung một bát nữa? Chung cái gì chứ?”

Thằng cha này vậy mà chìa tay ra, bưng lấy bát canh tê cay của tôi đến trước mặt anh ta, lấy đũa ăn lấy ăn để.

Trước mắt tôi lập tức biến thành màu đen.

Mẹ ơi, còn ai vô liêm sỉ hơn Lạc Mộ Thâm chứ?

Tôi nhìn anh ta đáng thương, muốn chủ động chia cho anh ta nửa bát, không ngờ thằng cha này bê cả bát của tôi đi.

Đây.....đây......đây......

Tôi biết mặt của tôi bây giờ biến thành xanh rồi.

“ Ha ha ha.” Phương Trạch Vũ mấy người bọn họ nhìn tôi, cười ồ lên.

Phương Trạch Vũ cười nói: “ Nhuỵ Tử đầu lợn, mắt mờ rồi à? Loại người này không đáng để thương đâu! Em xem bọn anh đều không thương hại hắn! Người đáng thương tất có chỗ đáng hận.”

Đúng, tôi chính xác là mắt mờ rồi.

Tôi tự thề rằng, sau này nếu lại đến nhà này ăn canh tê cay, tôi tuyệt đối không đi cùng Lạc Mộ Thâm nữa.

Ăn hết canh tê cay, bốn tên đàn ông đáng ghét này hiện rõ rất vui, vừa ăn thịt xiên, vừa ăn châu chấu nướng, tôi nghi ngờ không biết dạ dày bốn người này có phải đế vương không, quả thật là quét sạch hết, đầy bàn đồ ăn như thế đều cuốn hết vào trong bụng rồi.

Tôi dồn toàn lực cướp mấy xiên thịt và mấy xiên cá viên.

“ Thực ra, tại sao tôi lại cướp bát canh tê cay này với cô? Tại vì.....cô không xem trên báo đài tivi sao? Canh tê cay này là thực phẩm bẩn, rất nhiều con gái thường xuyên ăn, trong bụng đều là vi trùng. Tôi đây là cứu cô, cô nhất thiết phải cảm ơn tôi, tôi chỉ coi cô là em gái mới quan tâm như thế.” Lạc Mộ Thâm vừa tao nhã ăn thịt xiên vừa nói.

Tôi quả thực tức điên rồi, tên đàn ông vô liêm sỉ này, lúc nào cũng có cớ nói những việc không hợp lí thành hợp lí không gì bằng.

“ Tôi thật sự cảm ơn anh Đại Thâm quá, vì tôi mà nghĩ như thế.” Tôi nhếch mép cười.

“ không phải nói rồi sao? Không phải cảm ơn, ai bảo tôi tự nguyện chăm sóc cô chứ? Chăm chỉ làm việc là báo đáp tôi rồi.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói.

Khuôn mặt tuấn tú đó quả thật quá đáng ghét.

Tôi thật sự muốn cắm cái tăm tre vào khuôn mặt tao nhã đó.

“ Thật tuyệt, đồ ăn nhà này quá ngon.” Phương Trạch Vũ nhẹ nhàng vỗ vào bụng, “ Ăn đêm xong chúng ta còn trò giải trí gì nữa?”

“ Nhuỵ Tử em nói đi.” Tần Hạo Nhiên nói.

“ Em....em muốn về nhà ngủ.” Tôi mặt mày ủ rũ nói, thực ra tôi rất buồn ngủ, chỉ muốn về nhà ngủ thôi.

“ Không phải chứ? Nhuỵ Tử, bây giờ mới mấy giờ? Em đã muốn đi ngủ rồi, sao em lại có thói quen giống người già thế, chúng ta là những người trẻ, chào mặt trời hai giờ sáng.” Tần Hạo Nhiên cười nói.

Tôi lườm anh ta một cái: “Xin anh đấy, anh Hạo Nhiên, chào mặt trời hai giờ sáng là miêu tả trẻ con sao? Chúng ta bây giờ muộn nhất là chào mặt trời 11 giờ trưa.”

“ Không không, anh cảm thấy anh mãi mãi giống như trẻ con, anh vẫn trẻ, anh chính là mặt trời lúc hai giờ.” Tần Hạo Nhiên cố chấp nói.

Phương Trạch Vũ và Lạc Mộ Thâm lúc này làm động tác oẹ oẹ: “ Xin cậu, cậu không cần thiết phải mất mặt như thế chứ? Vừa ăn cơm xong, chúng tôi đã muốn nôn rồi.”

Mấy tên bạn thân này, thường xuyên hạ thấp nhau.

“ Nhuỵ Tử, ngày mai là cuối tuần, hôm nay là thứ sáu, chúng ta nên có một cuối tuần vui vẻ mới đúng, đừng về nhà ngủ rồi, chúng ta đi xem phim, phim giữa đêm.” Tần Hạo Nhiên hoàn toàn không để ý ánh mắt của những người khác, cười nói với tôi.

“ Xem phim?” Tôi kinh ngạc nhìn Tần Hạo Nhiên, “ bây giờ có phim gì hay chứ?”

“ chúng ta đi xem 4d, nghe nói có mấy phim mới, cực kỳ hay.” Tần Hạo Nhiên nháy nháy mắt với tôi.

“ 4d?” tôi ngạc nhiên nhìn Tần Hạo Nhiên, tôi thường xuyên xem phim, cũng chỉ xem qua 3d, còn chưa xem 4d bao giờ, xem ra càng thêm giống thật rồi?

“ Nói như thế, em cũng muốn đi xem xem, còn các anh thì sao?” Tôi nhìn Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm nhún vai: “ Tôi không ý kiến.”

“Mình cũng không ý kiến.” Lương Cẩn Hàn và Phương Trạch Vũ nói.

“ Được, mọi người đều không ý kiến, đi thôi!” Tần Hạo Nhiên vui mừng vỗ tay một cái nói.

Năm người đi từ quán “ Say để quên” ra ngoài, đi qua ngõ hẻm, lại ngồi vào xe, tại vì hôm nay không uống rượu, cho nên vẫn có thể lái xe.

Đương nhiên, tôi vẫn ngồi cùng xe với Lạc Mộ Thâm, mặc dù tôi không vui lắm, nhưng ai bảo tôi sợ anh ta chứ?

“ Cô lái xe đi.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói với tôi, “ tại sao lần nào cô ngồi xe tôi, tôi đều phải làm lái xe cho cô chứ?”

Tôi quả thực tức điên rồi, ai bảo anh làm lái xe của tôi? Anh cho rằng tôi thích ngồi xe của anh chắc?

“ Anh Đại Thâm, xe này của anh, tôi không biết lái, tôi không quen.” Tôi khó xử nói.

“ Cái gì mà không phải trước lạ sau quen chứ?” Lạc Mộ Thâm bình thản nói, “ nếu như cô biết lái xe này, sau này xe này cho cô. Tôi mua xe khác.”

A?

Tôi sững sờ nhìn chiếc xe thể thao Koenigsegg rộng rãi này, giá trị cũng phải mấy nghìn vạn đẳng cấp xe thể thao, nói cho là cho sao?

Ông trời ơi, ông cho sét đánh chết tên tiêu tiền như rác này đi!

Đương nhiên, đó chỉ là trong lòng tôi nghĩ thế, tôi nào dám nói.

“ cô lái đi, tôi cũng nghỉ ngơi thoải mái một chút.” Lạc Mộ Thâm đẩy tôi vào vị trí lái xe.

“ Anh Đại Thâm, tại sao anh không tìm lái xe lái cho anh, nếu như anh không thích lái xe như thế.” Tôi chẳng biết sao đành nói.

“ Không tiện, nếu như tôi muốn làm gì đó trên xe thì sao.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói.

Mặt tôi không kìm được đỏ bừng lên.

Ôi, thằng cha này cũng chỉ là cỗ máy biết sinh đẻ chẳng có ý tốt gì, không chừng còn ngủ với mấy cô nữ minh tinh người mẫu trên xe ấy chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.