Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 553: Chương 553: Yêu nhau nồng nàn




Có điều, tôi cảm thấy tôi bây giờ mặn mà hơn trước.

Sinh con xong, qua đi cái thời thiếu nữ, lại được Phương Trạch Vũ dùng kỹ thuật mới nhất xóa đi vết sẹo trên mặt tôi, dáng vẻ tôi bây giờ còn đẹp hơn bốn năm về trước.

Đặc biệt là hôm nay, vì để đón Lạc Mộ Thâm đi công tác về, tôi mặc trên người chiếc váy lụa dài không tay màu tím nhạt, màu sắc tao nhã đó càng toát lên làn da trắng của tôi, thân hình nhỏ nhắn, quyến rũ, máu tóc mượt mà được buộc gọn đằng sau, duyên dáng, xinh đẹp như thế.

Không thể không nói, bốn năm sau khi kết hôn, Lạc Mộ Thâm càng yêu tôi hơn, tôi hạnh phúc như thế, hai bên má đầy đặn hơn, da cũng căng mịn hơn, hồng hào, mỗi lần nhìn vào gương tôi đều cảm thấy mình trở nên xinh đẹp hơn.

Tôi càng tin hơn, đoán một người phụ nữ sống có tốt không, không phải nhìn trên người cô ấy có bao nhiêu châu báu ngọc ngà, một tiêu chuẩn rất quan trọng chính là cô ấy có trở nên xinh đẹp hay không, tại vì cuộc sống viên mãn khiến người phụ nữ càng ngày càng xinh đẹp, còn hôn nhân không may mắn chỉ khiến hồng nhan bạc mệnh mà thôi.

Mặc dù tôi không phải chỉ ở nhà chơi, vẫn đi làm, tôi rất nỗ lực, tôi không phải vì mình là vợ của Lạc Mộ Thâm mà từ bỏ sự nghiệp của mình, đương nhiên, tôi biết tôi cũng vì được Lạc Mộ Thâm che chở mà sống tốt hơn, tôi bây giờ đã thông qua ứng tuyển nội bộ mà làm tổng giám sát nhân sự của tập đoàn Lạc thị rồi.

Cho nên, cuộc sống hạnh phúc mấy năm này, tình yêu tươi mới khiến cuộc sống của tôi tròn trịa, tôi thật sự cảm thấy sự tươi đẹp của cuộc sống và ngọt ngào của tình yêu.

Còn Lạc Mộ Thâm sau khi kết hôn cũng làm được lời hứa hẹn của anh ấy, chăm sóc quan tâm tôi, yêu tôi, gần như nắm tôi trong lòng bàn tay, tôi thật sự cảm thấy hạnh phúc khi được làm vợ, làm mẹ.

Hai người chúng tôi có thể nói là chồng hát vợ khen hay, phối hợp ăn ý, giống như kẹo cao su dính vào với nhau vậy, người không biết còn nghĩ chúng tôi vẫn đang trong thời gian tìm hiểu yêu nhau.

Mỗi lần f3 đó nhìn thấy chúng tôi, đều nói ngưỡng mộ ghen tức hận chúng tôi, ba tên độc thân đó giờ vẫn đang khổ sở tìm một nữa của mình.

Thật là thương thay.

Bọn họ lúc nào cũng nói chúng tôi ân ái tình cảm, nghĩ kỹ đúng là như thế, dù cho là đi làm hay về nhà, hai người giống như em bé sinh đôi dính liền với nhau vậy, lúc nào cũng bám với nhau, gần như tất cả các tít trên báo chí đều ghi: chỉ cần nơi nào có tôi xuất hiện sẽ có hình bóng của Lạc Mộ Thâm, hai người như hình với bóng, ân ái tình cảm.

Tôi biết tình cảm của chúng tôi thu hút sự chú ý của rất nhiều người, khiến biết bao người ngưỡng mộ đố kỵ, bao người con gái đều để lại bình luận trên mạng rằng cô gái bình thường như tôi đúng là số đỏ, có một người chồng giàu có yêu tôi, còn đẹp trai nữa, hơn nữa còn có vô số chi phiếu tôi tiêu tùy ý, điều này khiến không biết bao người con gái khao khát thèm muốn, chỉ có người biết tận tình sự việc mới biết tình yêu của chúng tôi để có được cũng không dễ dàng gì.

Lạc Mộ Thâm dành toàn bộ thời gian cá nhân để ở bên cạnh tôi và con, cho đến mấy ngày trước mới đi công tác lần đầu tiên.

Công tác ba ngày, anh ấy gần như mỗi ngày đều gọi điện nấu cháo điện thoại với tôi.

Bây giờ quay về rồi, làm sao có thể buông tha được tôi chứ?

Lạc Mộ Thâm bế tôi đặt lên giường, khuôn mặt đẹp trai đó lúc nào nhìn thấy, là lúc đấy khiến tim tôi xao động.

Đây là chồng của tôi, tôi vẫn thích nhìn như thế, huống chi là những người con gái khác.

“ Nói thật đi, em có nhớ anh không?” Giọng nói Lạc Mộ Thâm dịu nhẹ vang bên tai tôi.

“ Không nhớ, mới có ba ngày, sao mà đã nhớ thế được?” Tôi cố tình nói.

“ Được đấy, anh nhớ em sắp chết rồi, em lại không nhớ anh, em thật sự làm tổn thương trái tim anh rồi. anh không tha cho em.” Hai tay Lạc Mộ Thâm cù vào người tôi, tôi cười lăn lộn trên giường.

“ Tha cho em đi, Lạc tổng, Lạc Tổng anh minh oai phong, tha cho em đi mà?” Tôi thở hổn hển nói.

“ Thế thì em nói, rốt cuộc em có nhớ anh không?” Lạc Mộ Thâm lật người lại, cố tình trừng mắt hỏi tôi.

“ Um, nếu như nói thật, đúng là có chút nhớ.” Tôi cố nhịn cười, khẽ chớp chớp đôi mắt long lanh nước, làm ra vẻ phong tình lẳng lơ, cố ý làm ra vẻ không để ý lắm.

Đúng là nhiều lời mà!

Đương nhiên là nhớ anh ấy rồi, dù sao đó cũng là người đàn ông tôi yêu và dựa vào cả đời, sao có thể không nhớ được chứ? Thực ra anh ấy vừa rời khỏi tôi chưa đến một phút, là tôi đã rất nhớ anh ấy rồi.

Hơn nữa đây là lần đầu tiên xa tôi sau khi kết hôn, xa những tận ba ngày, nếu như không nhớ thì sao có thể được chứ?

Tôi nhớ anh ấy, mỗi ngày đều nhớ anh ấy, nhớ anh ấy đến nỗi không ngủ được ấy chứ!

Nhưng, tôi không muốn nói cho anh ấy, tại vì tôi sợ thằng cha này sẽ kiêu ngạo.

Anh ấy sẽ cảm thấy tôi không thể rời xa được anh ấy.

Hơn nữa, tôi cảm thấy giữa hai người yêu nhau sâu đậm cũng nên có không gian tự do riêng chứ?

“ A? chỉ có một chút nhớ thôi à?” Lạc Mộ Thâm khẽ cau mày lại.

“ Đúng thế. Không đủ sao?” Tôi cố tình nghiêng đầu cười, tinh nghịch trêu lại anh ấy.

Là trong mắt tình nhân xuất hiện Tây Thi sao?

Ba ngày không gặp, tôi cảm thấy anh ấy càng đẹp trai hơn, đó là vẻ đẹp trai lay động lòng người, mặc dù tôi là vợ của anh ấy, tôi cũng cảm thấy mỗi lần nhìn anh ấy, ngỡ ngàng giống như kẻ háo sắc vậy.

Có điều, tại sao trên mặt anh ấy giờ lại đầy vẻ nguy hiểm thế chứ?

Tôi cảm thấy có chút dự cảm không lành.

“ Chỉ có một chút nhớ?” Khuôn mặt Lạc Mộ Thâm trở nên nghiêm túc và lạnh lùng, “ Xem ra chúng ta làm vẫn hơi ít, anh nên làm để chuyện đó thường xuyên để mỗi ngày em không có anh, em sẽ cảm thấy khó chịu.”

“ Hừ. Lạc Mộ Thâm anh đừng có không biết xấu hổ thế được không? nói người ta cứ như đàn bà dâm đãng vậy.” Mặt tôi bỗng dưng đỏ bừng lên.

“ Người phụ nữ hấp dẫn nhất, chính ra ra cửa sống quý phụ, trên giường giống đĩ thõa.” Ngón tay của Lạc Mộ Thâm mò vào bên trong váy tôi.

“ Lẽ nào Lạc Tổng vĩ đại của chúng ta bắt đầu biến em thành mụ đàn bà đĩ thõa rồi sao?” Tôi cười nói.

“ Tại sao không được chứ, có điều, chỉ có thể đĩ thõa trước mặt anh.” Môi Lạc Mộ Thâm ướt át gặm vào tai tôi.

Sau đó, môi anh ấy lướt đi, mục tiêu là môi của tôi.

Anh ấy thích nhất là cắn khẽ môi tôi, anh ấy nhẹ nhàng cắn tôi như thế, giống như con mèo dùng móng vuốt vờn chết con chuột vậy.

“ Aiya, nhẹ chút, nhẹ chút.” Môi tôi bị anh ấy cắn như thế, mặc dù không đau, nhưng cũng hơn buồn buồn tê tê, cảm giác ngứa ngáy, lúc này, tôi cảm thấy như có luồng điện chạy dọc toàn thân, tôi lập tức run rẩy cả người. Tiếng rên rỉ bật ra trong miệng tôi, hơn nữa tôi cố tình kêu rên lên, thực ra mỗi lần tôi phát ra những âm thanh như thế, Lạc Mộ Thâm lại trở nên dịu dàng nhẹ nhàng yêu tôi, động tác chầm chậm và thương yêu hơn, anh ấy không nỡ để tôi phải chịu khổ hay đau đớn chút nào.

Hì hì, tôi bây giờ cũng học làm mụ đàn bà xảo quyệt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.