Những Bông Hoa Mùa Hạ

Chương 37: Chương 37: Buổi tham quan Thác Bạc




4h45 sáng. Chuông báo thức reo ầm ĩ.

Đúng như lời anh Bằng nói, rét rét rét phải nói như là Bắc Cực và Nam Cực cộng lại vậy. Điệp tắt chuông đi, nó đã mở mắt rồi nhưng người nó cứ run lập cập, đắp mấy cái chăn dày cộp rồi mà vẫn lạnh muốn đóng băng người.

Chuông điện thoại vang lên. Điệp cố gắng thò tay ra bấm nút Trả Lời đồng thời bật loa lên nghe cho đỡ phải thò tay ra nhiều rõ lạnh:

“Cậu đã dậy chưa vậy hả heo nướng?” – Cái giọng này chắc chắn ai cũng biết là ai rồi.

“Hừ…hừ…Tớ không đôi co với cậu đâu…Dậy lâu rồi…!”

“Lạnh đến mức đấy à?”- Vỹ cười, cậu đã quá rõ Điệp đang làm sao.

“Hix hix tớ sắp chết rồi, không ra khỏi chăn nổi đâu!”

“Vậy để tôi bảo cậu nhé: cứ quấn chăn vào, ra khỏi giường, rồi đi đi lại lại khắp nhà vài vòng tôi đảm bảo cậu không bỏ chăn ra mới lạ đấy!”

Điệp làm theo. Quả nhiên chỉ cần đi đi lại lại quanh phòng thôi nó đã chết ngốt vì khó chịu rồi. Nó bỏ ngay chăn ra. Hừ hừ dù có nóng hơn tý nhưng bỏ chăn ra nó vẫn thấy rét quá.

Phải mất 15 phút liền Điệp mới mặc xong quần áo. Nhìn nó nhỏ con vậy nhưng mặc quần áo vào thì béo bự cả ra, vì nó nhồi vào người tận 5 cái áo, khoác thêm cái áo khoác mỏng nữa là 6. Nó đi một chiếc giày thể thao (leo núi mà), mặc cái quần bò dày nhất, bên trong mặc thêm cả quần tất nữa. Trời hôm nay đúng là siêu rét! Giờ nó ở trong nhà thì ấm chứ ra ngoài chắc nó chết luôn ấy chứ, nghĩ đến mà sợ.

Mùa đông nên Mặt Trời lên muộn, bên ngoài vẫn còn tối quá. Nhưng biết làm sao? Nó đã hẹn bạn bè ăn sáng ở cổng trường rồi. Vù vù vù!! Gió mạnh như bão vậy. Nó đã đội mũ len, nhưng tóc nó vẫn cứ bay khắp mặt. Nó muốn buộc tóc lắm, nhưng sợ lạnh, vả lại sợ Vỹ lại không thích giật tóc nó xuống thì cũng chẳng được.

Bỗng nó nhìn thấy ai đó đang ở trước mặt mình. Nhưng tối thế này nó khó nhìn quá. Vỹ chứ còn ai nữa? Chắc chắn rồi, cậu ta lúc nào chẳng đợi mình.

“Anh nè!” - Giọng nói vang lên.

Điệp cười rạng rỡ, anh Bằng! Ôi mình mong mãi có một ngày anh ấy đợi mình, và cuối cùng đã thành sự thực rồi.

“Lạnh lắm hả? Ra đây đi với anh!” - Bằng cười, kéo Điệp ra với mình.

Đi bên cạnh Bằng, được anh kể cho nhiều chuyện vui, lại nhờ hơi ấm từ thân người cao lớn của anh nên Điệp không còn thấy rét nữa.

Bằng đưa Điệp đến cổng trường, Vỹ và Thanh đã đợi. Trinh không đi với nhóm bạn nữa, nó chuồn sang đi cùng nhóm khác. Cả bọn ăn sáng vui vẻ, rồi anh Bằng tạm biệt cả lũ. Xe ô tô đến, lớp Điệp rất đông nên được ngồi một xe. Nhưng dù ngồi một xe cả lớp vẫn cứ chen chúc để tìm chỗ. Điệp và Thanh nhanh chóng nhảy vào một chỗ, Thanh ngồi trong để…ngắm cảnh qua cửa sổ, còn Điệp ngồi ngoài. Nó quay sang ghế ở hàng bên cạnh, Vỹ cũng đang ngồi ngoài ở ghế đó cùng một bạn trai khác. Còn Trinh ngồi tít phía dưới, thật may quá!

Lúc đi xe thì chẳng có ai háo hức cả, vì còn buồn ngủ mà. Trời rét, dậy sớm nên đứa nào cũng díp cả mắt lại. Thế là mặc cho hướng dẫn viên bày trò chơi, cả xe ngủ hết, cả người ít ngủ như Vỹ cũng mệt thiếp đi.

“Các em, dậy thôi! Chúng ta đã đến rồi!”

Mặt trời đã lên cao hơn. Tất cả tỉnh dậy ngó ra ngoài. Trời ơi một khung cảnh đẹp hết mức (hix hix tác giả còn chưa được đến đó, tả qua ảnh vậy nhé). Một dòng thác rất cao tuyệt đẹp đang từ từ đổ xuống từ đỉnh núi tung bọt trắng xóa (nên nó được gọi là Thác Bạc), xung quanh là cây cối xanh tươi, phong cảnh núi non hùng vĩ cùng dòng thác tạo nên khung cảnh như trong Thế giới thần tiên.

Xe vừa đỗ là học sinh ồ ạt ra khỏi xe. Hừ hừ rét quá, nhưng mà đẹp thật đấy! Một phong cảnh bình dị mà cũng tráng lệ, sao mà trường mình cho đi tham quan ở nơi đẹp thế không biết!

“Chúng mày nhìn kìa, trên thác có cả cây cầu nữa!”

“Ồ trời ơi tao muốn lên đó quá!”

Anh hướng dẫn viên mỉm cười:

“Các em cứ bình tĩnh, xếp hàng vào. Mùa đông đang rất lạnh, Thác Bạc đang có tuyết, mấy em leo núi nhớ cẩn thận đấy!”

“Ôi tuyết ư? Hay quá tao muốn lên!”

“Nhưng giờ vẫn còn rất lạnh, vì thế các em đừng leo núi vội. Chúng ta hãy đi tham quan xung quanh đây, cảnh rất đẹp và các em có thể mua đồ hay làm nhiều thứ khác!”

“OK!!!” - Cả lớp nhanh chóng tản ra.

Bộ bã Điệp, Vỹ, Thanh cùng đi ngắm cảnh xung quanh. Đúng là ở góc độ nào cũng đẹp. Điệp chụp được chục cái ảnh liền:

“Ôi đẹp quá đi! Tao thích nơi này rồi đấy!”

“Sao thích?” - Vỹ hỏi.

“Thì nó đẹp mà!”

“Chỉ đẹp thôi à? Cậu cảm nhận văn hóa chán thật đấy.”

“Thế chỗ cậu có nơi nào đẹp hơn thế này không?”

“Thiếu gì, cả hè cậu đến quê tôi mà chỉ biết ra biển thôi à?”

“Hừ không tranh luận với cậu nữa! Á Thanh, mày ăn mảnh đá lẻ đấy à?” - Điệp quay ra nhìn thấy Thanh đang nhồm nhoàm ăn gói bim bim to đùng.

Thanh thở dài, định ăn mảnh mà nó phát hiện rồi. Thanh đành giơ ra cho Điệp gói bim bim, Điệp bốc một đống ăn rõ lắm. Vỹ ngán ngẩm:

“Dạo này Thác Bạc đang bị chê là bẩn đấy, mấy bà còn định thêm dầu vào lửa à?”

“Hí hí yên tâm, tý nữa tụi tớ sẽ vứt rác!” – Thanh cười.

“Tý nữa? Tý nữa là đâu? Tý nữa là lên núi rồi, định vứt trên núi đó hả?”

“Còn lâu mới leo núi, khéo phải qua giờ ăn trưa cơ, vì quá trưa nắng mới lên!”

“Haizzz thế thì chán chết!” - Vỹ tỏ ra tiếc rẻ.

“Thôi buồn gì, ta ra mua đồ lưu niệm đi!” – Thanh kéo Điệp ra.

Những món quà xinh xắn vùng núi Sa Pa rất thu hút hai cô bé. Mấy người bán hàng như vớ được vàng cứ mời chào:

“Cháu ơi mua gì cháu?”

“Vào đây, cô bán rẻ cho!”

“Đây đây, cháu chọn đi!”

“Vào chỗ bác nè, nhiều hàng mới lắm!”

Còn Vỹ không được mấy cô mấy bác ấy mời mà toàn là được…mấy chị mời ^_^!! Chắc bạn biết lý do rồi chứ? Sức hút của Vỹ đi đâu cũng không bao giờ giảm.

“Em trai, mua gì không em?”

“Em có lấy cái đấy không chị bán cho?”

Đúng là học sinh được mời chào vui ghê, mua đồ lưu niệm cũng là một việc vui trong khi đi tham quan đấy chứ. Chơi nhiều cũng đến giờ ăn trưa. Ba người bạn toát mồ hôi vì nóng, công nhận là giờ chẳng còn biết gì về lạnh nữa. Cả ba mượn chiếu, ngồi xuống bày ra bữa ăn trưa. Vỹ nhắc luôn:

“Ăn vừa đủ thôi nhé, hai bà mà ăn như lợn thì leo núi chết dọc đường đó!”

“Biết rồi!” - Điệp và Thanh nguýt dài.

Vì sợ Vỹ nên cả hai chỉ dám dọn ra một gói bánh mì, 2 hộp pate, thêm hộp sữa, nước hoa quả là hết (thế cũng rõ lắm rồi). Còn Vỹ lôi ra đúng hai cái bánh mì gối, phết bơ, pate rồi kẹp vào ăn tỏm một cái là xong. Bữa trưa của cậu ta đơn giản đến vậy sao? Hix hix lẽ ra cậu ta phải cực gầy ấy chứ, thế mà lại nặng tận sáu mấy cân. Bó tay!! Bọn này ăn rõ lắm thì lại không được béo.

Điệp liền chọc luôn:

“Này Vỹ, người ta bảo Hãy ăn bữa sáng như một vị hoàng đế, ăn bữa trưa như một thái tử và ăn bữa tối như một kẻ ăn mày. Không biết bữa tối của cậu ăn như thế nào vậy?”

“Có gì đâu, 1 bát cơm, rau dưa thịt thà thế là xong!”

“Thế thôi á?”

“Chứ chẳng lẽ ăn như lợn giống cậu à?”

Điệp và Thanh nhìn nhau, hix đúng là về khẩu phần ăn thì cả hai đứa trái ngược hẳn với Vỹ.

Qua trưa, trời bắt đầu nắng. Cơm trưa cũng đã ăn xong, cả lũ háo hức đi leo núi. Điệp nhìn thấy Trinh đi cùng nhóm bạn khác. Điệp thầm nghĩ sao con bạn này “phản bội” nhanh vậy? Nó không biết trong chuyến tham quan này Trinh vẫn tiếp tục nghĩ kế hại nó.

Điệp nhanh nhảu leo trước. Kinh nghiệm leo núi của nó cũng chẳng tồi chút nào, nó leo thoăn thoắt rõ nhanh vèo cái đã đến giữa thác. Ngọn thác bắn tung tóe bắn hết vào mặt nó. Nó cảm thấy mình leo khá rồi, chắc hẳn đã bỏ xa hai đứa bạn. Tò mò nổi lên, nó muốn xem bạn bè leo đến đâu rồi và quay lại…

…chân nó trượt vào vách đá trơn…

Á!!! Chết rồi!

Hự! Ôi mẹ ơi!

Nó ngã ngay vào một người bạn đằng sau. Cứ tưởng nó đã bỏ xa mọi người rồi chứ, may quá nếu không nó vỡ đầu chết rồi.

Nó nhìn nghiêng sang. Người bạn này đang suýt nữa ngã ra sau, tay đang bám chặt lấy một thân cây nhỏ mọc ở vách núi. Nó giật bắn mình ngẩng lên. Trời đất!!!!!!!!!!!!!!!! Là Vỹ!

Khuôn mặt Vỹ đang rất gần mặt nó. Cậu gầm gừ:

“Đi đứng thế đấy à, muốn kéo theo cả tôi sao?”

Điệp ngượng quá vội vàng buông Vỹ ra đứng thẳng dậy. Thật may bọn bạn khác cũng đang ở tít dưới chưa leo đến để không nhìn thấy cái cảnh trời ơi đất hỡi vừa rồi.

Nhưng có một người đã nhìn thấy…

“Cậu…leo nhanh vậy à…?”

“Hừm nếu tôi không leo nhanh thì cậu sẽ ngã vào đâu chứ? Ngã vào bệnh viện à? Mau leo tiếp đi!”

Điệp đành quay lại leo tiếp. Cuối cùng nó cũng leo đến đỉnh thác, nó ngồi bên thác đợi lũ bạn. Vỹ cũng ngồi đối diện, phủi phủi tay chân vì bụi.

Bạn bè đang đi lên. Người đi đầu là Thanh, sau đó là Trinh. Điệp nhìn thấy mắt của Trinh có gì đó nham hiểm, chuẩn bị làm điều gì đó rất ghê gớm.

Thanh đi lên, cô bé quyết lên cao hơn Điệp. Trinh cũng đi sát Thanh. Và khi nó đi qua Thanh…

Không một ai để ý, kể cả Điệp…

Cánh tay trái của nó vươn ra, đẩy mạnh Điệp…

Ngay đằng sau Điệp là thác!

ÙM!!! Điệp rơi xuống thác, người đập vào đá. Ngọn thác nước chảy xiết chuẩn bị cuốn phăng Điệp từ trên cao xuống dưới kia.

Trinh vội hoảng hốt nắm lấy tay Điệp:

“Trời ơi Điệp!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Vỹ đang ngồi đối diện nhìn thấy thì tái mặt đi, cậu vội chạy đến đẩy Trinh ra, lội ra thác kéo lấy tay Điệp trước khi dòng thác chảy xiết cuốn Điệp xuống dưới. Sức cậu rất khỏe đã kéo được Điệp lên, ai nấy chạy ngay lại. Điệp bị nước làm ướt hết, người nó tím cả đi vì rét bởi nước này có thể lạnh tới 0 độ. Người Điệp bầm dập vì va vào đá, thương nặng tới mức máu chảy ra khắp quần áo. Nó run lên bần bật, run như lên cơn co giật vậy. Vỹ vội ôm chặt cả thân người ướt sũng của nó vào lòng, cậu ôm chặt hơn cả lần mà nó bị ngất. Nó gục đầu vào lòng cậu, người vẫn run lên vì rét, nhiệt độ cơ thể nó nhanh chóng giảm mạnh xuống, người nó lạnh toát. Vỹ hoảng sợ thật sự, hai cánh tay cứ ôm chặt Điệp, đầu cậu cúi xuống tựa vào mặt Điệp, những giọt nước trên mặt nó khiến cậu rùng mình. Điệp lịm dần đi. Không được, Điệp, cậu không thể làm sao được! Đứa nào dám làm cậu thế này, nhất định tôi sẽ băm vằm nó! Vỹ và Thanh vội vàng đưa Điệp xuống núi, cô giáo và anh hướng dẫn viên hốt hoảng đón lấy Điệp vào xe. Cô giáo cho Điệp mượn bộ quần áo dự bị của cô, rồi dùng mấy cái áo bông đắp vào để giữ nhiệt cho cơ thể. Cô giáo có cái cặp sốt, thân người Điệp lúc này là 34,5 độ (là lúc đã được giữ nhiệt bởi cô giáo, chứ cái lúc ngã xuống thác không biết là bao nhiêu độ nữa). Vỹ và Thanh cũng hoảng sợ hết mức, bác tài xế vội vàng lái xe trở về Hà Nội vì quanh đây không có bệnh viện. Chiếc xe tăng tốc hết mức, Vỹ, Thanh, cô giáo, anh hướng dẫn viên hết sức cứu Điệp trong xe. Nhiệt độ đã tăng dần lên 36 độ, Điệp đã lả đi, tím tái cả người, nhưng cũng may đã tăng được nhiệt độ cơ thể.

Trên núi, có một người mỉm cười.

Đây là trò ác nhất của nó. Nhưng dù thế nào, nó cũng sẽ không để Điệp được đi thi.

Nó đã nhìn thấy Điệp ngã vào Vỹ.

Và nó nghĩ ra cái trò ác độc này.

Nó không thể giết Điệp được, vì nó vẫn còn lương tâm.

Nó chỉ cần làm cho Điệp ốm nặng, không đi nổi nữa.

Thì cuộc thi này sẽ chấm dứt!

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.