Tối đó, Điệp đến thăm Bằng. Nó ló vào. Cái gì kia??? Con Trinh đáng ghét vẫn còn ngồi đó “quyến rũ” anh Bằng của ta sao!!??
Bằng đang nói chuyện với Trinh, nhìn thấy Điệp liền cười:
“Em đến rồi à?”
Nụ cười anh làm dịu đi cái tức giận của Điệp, nó cười đáp lại:
“Vâng ạ, anh bảo tối gặp em mà!”
Trinh khó chịu vô cùng, nó đứng lên chẳng chào hỏi ai, cứ thế đi thẳng, thậm chị còn cố tình đụng vào người Điệp nữa. Óe cái mùi nước hoa, muốn nôn quá!!
Bằng nhìn Điệp, cười:
“Sắp hết tuần rồi đấy, em đã chuẩn bị gỡ điểm Lý chưa?”
“Không có anh em chẳng có hứng đâu mà học!”
Nghe thế Bằng mỉm cười tươi hơn, cô bé này đúng là...Anh bảo:
“Chốc nữa anh được bỏ băng ra rồi, xuất viện sớm ấy mà. Nhưng em phải học đi, nếu lười là anh phạt đó nhá!”
“Nhưng không có anh giảng thì em hiểu kiểu gì chứ?”
“Anh đã giảng cho em một phần còn gì, phần còn lại đâu có khó đâu em?”
“Em không hiểu!” - Điệp nói như nũng nịu vậy.
“Sao em không hỏi Vỹ?”
“Trời đất anh bị người ta phẫu thuật lưng chứ có phẫu thuật não đâu mà mất trí nhớ vậy? Anh không biết khi học cùng Vỹ thì cậu ta sẽ thế nào à?????? Đến lúc đó em cũng vào bệnh viện đấy!”
“Thì vào với anh, tốt chứ sao?”
Điệp thẹn đỏ cả mặt, anh Bằng lúc nào cũng trêu đùa rõ dễ thương!
“Nào còn gì không hiểu thì hỏi anh đi! Có mang sách vở không đấy?”
“Em chẳng mang gì cả, chỉ đến nhờ anh giúp...”
“Anh hân hạnh được giúp gì nhóc đây?”
Điệp nhìn bốn phía ngó ngó, Trinh đi hẳn rồi. Nó quay lại, lí nhí:
“Em sợ nói ra anh sẽ không giúp!”
“Có gì mà không giúp? Em khinh anh thế à?”
“Nhưng anh à, anh rất quý Trinh đúng không?”
Bằng giật mình.
“Sao em lại hỏi thế?”
“Anh rất quý Trinh và luôn ủng hộ bạn ấy đúng không?”
“Ừ anh rất quý cô bé ấy, nhưng thì sao chứ?”
Điệp buồn bã ngồi xuống. Bằng ngóc đầu dậy:
“Sao thế? Em cứ nói cho anh nghe đi!”
“Anh, anh biết ước mơ của em là gì không?”
“Là gì?”
“Được thi học sinh giỏi môn Sinh Học!”
Bằng ngẩn người ra. Thảo nào mà cô bé này nhắc đến Trinh - cao thủ Sinh học của vùng biển Non Nước.
“Em rất yêu Thế giới tự nhiên, em luôn theo học Sinh Học để khám phá được những điều xung quanh. Bao năm qua em đã ngày đêm học để có thể đợi đến giây phút được đi thi để chứng tỏ bản thân mình có thể giỏi vì em đã quá tự ti với môn Lý rồi. Nhưng dường như em không thể giỏi như Trinh được...”
Bằng im lặng nghe Điệp nói, rồi anh mỉm cười nhẹ nhàng:
“Hóa ra là thế sao?”
“Anh, nhưng anh cũng không thể giúp em đúng không?”
“Ừ anh không giúp được, anh rất quý Trinh mà!” - Bằng cười lém lỉnh.
Điệp buồn xo, thở dài gục mặt xuống. Bằng xoay vai nó lại, bắt nó ngẩng lên:
“Nhưng anh có một điều kiện! Nếu em thực hiện được anh sẽ giúp em vượt qua Trinh!”
“Điều kiện gì ạ?” - Mắt Điệp sáng rực, dù nó hơi sợ điều kiện của anh có thể bắt nó “mò kim đáy biển“.
Bằng nhìn nó đầy tinh quái, rồi anh cười:
“Chỉ cần em mang con 10 Vật lý về đây cho anh thì anh sẽ giúp em!”
Trời đất! Anh làm tim em suýt nữa lộn ra ngoài rồi có biết không hả? Lúc này anh vừa đáng ghét vừa đáng yêu, ra cái điều kiện gì mà vừa đơn giản vừa khó khăn.
“Anh nói thật đấy chứ?”
“Thật! Anh đâu phải kẻ thất hứa, em biết mà!”
“CÁM ƠN ANH!!!!” - Như niềm vui vỡ òa, Điệp hét lên vang cả bệnh viện. Nó nhảy lên ôm lấy Bằng khiến anh suýt ngã.
“Anh thật tốt với em!!!”
Bằng mỉm cười, nụ cười hạnh phúc hơn bao giờ hết.
“Ở nhà anh có muốn cuốn Để Học Tốt Vật Lý, em đến nhà anh mà lấy!” - Bằng nói.
“Vậy ạ! Nhất định em sẽ đọc hết cuốn đấy!” Điệp tung tăng nhảy chân sáo đến nhà Bằng. Sao nghe những lời của anh khiến nó hạnh phúc đến thế chứ?. Anh Bằng, anh Bằng, anh Bằng!! I LIKE YOU FOREVERRRRRRRRRRRRRR!!!!!!
Kia rồi! Nhà của anh kia! Điệp rút ngay điện thoại ra:
“Alo!”
“Vỹ à tớ đang ở ngoài nhà cậu này, ra mở hộ cửa với!”
“Nhà có chuông sao không bấm? Tốn tiền điện thoại!”
“Nhanh lên, mở ngay cửa ra nếu không tớ cho một trận đó! Haha!!” - Điệp vừa nói vừa cười như lên cơn vậy.
Vỹ vội đưa ngay điện thoại ra xa tai. Con bạn này hôm nay làm sao vậy, cười như điên rồi ấy!!???
Cậu đi xuống mở cửa. Điệp đứng ngoài, nhìn thấy cậu nở một nụ cười tươi tưởng rách cả mặt:
“Hello, chào buổi tối! Hôm nay có sự kiện gì vui không?”
Vỹ thộn cả mặt luôn. Hình như đây là đứa khác đội lốt Điệp rồi!
Điệp đi ngay vào trong nhà, chạy đến bàn của anh Bằng lục lục. Vỹ nhìn Điệp khó hiểu, rồi cậu cũng phải mở miệng:
“Cậu định làm gà bới cả nhà tôi lên đấy à?”
“Lạ nhỉ! Sao không có thế này?”
“Tìm cái gì đó?”
“Tớ tìm quyển sách...” - À thôi, mình mà nói cậu ta cười mình chết.
Nhưng Điệp bỗng nhìn vào tay Vỹ. Tay cậu cầm một cuốn sách ghi là “ĐỂ HỌC TỐT VẬT LÝ“. Trời đất là cuốn sách đó mà!
Điệp bụm miệng cười:
“Tưởng cậu giỏi rồi mà sao còn đọc cái đó làm gì?”
“Thì sao? Cậu tưởng đã giỏi rồi mà không phải đọc cái này à?”
“Nhưng cái đó là của anh Bằng mà...”
“Láo toét! Cái này là do tôi bỏ tiền ra mua, anh Bằng anh Biếc nào??”
Vỹ lại nổi khùng lên rồi, ghét thật! Làm sao đây, cuốn sách này là của cậu ta vậy mà anh Bằng lại bảo mình lấy. Nhưng Vỹ đã cười ngay:
“Sao? Cậu muốn đọc nó hả?”
“Ờ ờ thì...”
“Cậu muốn gỡ cái điểm 1 hôm trước chứ gì?” - Vỹ nở nụ cười xảo quyệt mà Điệp rõ ghét.
Thật là...Tên này thông minh quá, nó đi cả...ủng vào trong bụng người ta hay sao ấy!
“Cho cậu mượn cũng được thôi, đằng nào cái này cũng tốt cho cậu đấy. Nhưng cái bài lần trước chẳng có gì khó cả mà đọc cái sách này!”
“Anh Bằng giảng cho tớ cái phần I rồi, còn cái phần II là đồ thị đồ thiếc gì đó thì tớ cóc hiểu!”
“Ôi trời cậu đúng là...” - Vỹ bước tới dí vào cái trán Điệp - “Cái trán này dù ngu tới mức nào chắc cũng phải biết đồ thị nó hình dạng như thế nào đúng chứ?”
Hơi tức nhưng Điệp quen rồi, nó đáp:
“Ờ biết, có hai đường kẻ, đường thẳng và đường ngang...”
“Hix bó tay, đường thẳng là trục tung, còn đường ngang là trục hoành. Cái này học Toán biết rồi mà!”
“Ừ nhỉ, quên mất!”
“Ra đây!”
Vỹ kéo Điệp ra bàn học của mình, quyển vở Vật lý của cậu vẫn để đó. Trong vở là hình một đồ thị, Vỹ vẽ rất đẹp và rõ ràng. Nhưng Vỹ lập tức xóa sạch cái đồ thị ấy đi.
“Bây giờ cậu vận dụng kiến thức vẽ cho tôi một cái đồ thị!”
“Tôi có hiểu gì đâu?”
“Trước hết, cậu vẽ cho tôi một cái trục tung, trục hoành tôi xem. Nhớ kỹ vào cho tôi, trục tung là đường thẳng, trục hoành là đường ngang, đừng có lộn mề lên. Rồi ghi chú lên đó: trục tung là I(A) còn trục hoành là U(V).”
Vẽ hai cái trục đó thì quá dễ rồi. Điệp chỉ cần phóng một cái là có ngay, ừm ừm trục tung là I(A), trục hoành là U(V). Nhưng trục tung là thẳng hay ngang nhỉ? Hình như là ngang. Nó liền viết I(A) vào đường ngang.
“E hèm tôi vừa nói trục tung là đường thẳng cách đây có mấy phút mà!”
AAAAA chết rồi, mình sẽ chuẩn bị chịu cơn sửng cồ của hắn cho coi. Nhưng Vỹ chẳng nói gì cả, chỉ dùng cái tẩy tẩy xoẹt cái chữ I(A) đấy đi. Điệp thở phào, nhanh chóng sửa lại đồ thị.
“Nhưng mà U là gì, còn I là gì vậy?”
“U là hiệu điện thế, I là cường độ dòng điện. Giờ cậu nhìn cái bảng kết quả thí nghiệm này rồi sau đó vẽ cho tôi đồ thị đi. Để cái điểm 0 vào cái chỗ gốc tọa độ. Sau đó chia vạch đi, chia đến khoảng 10cm, mỗi cái lấy 1cm là vừa rồi, thích thì lấy to ra cũng không sao!”
“À đã hiểu!”
Điệp chia vạch xong, Vỹ bảo tiếp:
“Cậu nhìn vào cái bảng này mà vẽ. Cột bên này U là 1.5 và cột bên kia I là 3. Cậu lấy đúng như thế cho tôi rồi tự kẻ với nhau đi!”
Hiểu rồi! Sao hôm nay Vỹ giảng dễ tính vậy chứ? Điệp liền lấy luôn trên trục tung I vị trí 3, trục hoành vị trí 1.5. Và cứ thế, nó đã vẽ hoàn thiện một cái đồ thị, nhìn khá đẹp.
“Kẻ cho tôi một cái đường thẳng từ gốc tọa độ đi xuyên qua hết mấy cái điểm A, B, C,...mà cậu vừa vẽ đi!”
“OK!”
“Được rồi! Giờ thì kết luận đi!” “Hả? Kết luận á?”
“Thì tất nhiên! Vẽ ra biểu đồ được rồi thì phải kết luận chứ, ngốc nó vừa vừa thôi!” - Cậu chỉ vào cái đường thẳng đi qua gốc tọa độ mà Điệp vừa vẽ - “Đồ thị biểu diễn sự phụ thuộc của cường độ dòng điện vào hiệu điện thế chính là cái này này!”
“Là đường thẳng đi qua gốc tọa độ hả?”
“Chứ còn cái gì nữa, có thể cũng không hiểu!”
“Haha cuối cùng cũng đã hiểu cái nhận xét: Đồ thị biểu diễn sự phụ thuộc của cường độ dòng điện vào hiệu điện thế là đường thẳng đi qua gốc tọa độ.”
“Cám ơn vì cái đầu cậu cũng chịu sáng ra!”
Điệp hãnh diện vô cùng. Vỹ nói tiếp:
“Vậy nhìn biểu đồ này, cùng cái bảng thí nghiệm nữa, cậu có thể trả lời câu này chứ: Hiệu điện thế giữa hai đầu dây dẫn tăng (hoặc giảm) bao nhiêu lần thì cường độ dòng điện sẽ thế nào?”
“Ừm để xem nào. Cái này 1.5, cái kia lại 3, cũng tăng 1.5. Ừm ừm, có phải cường độ dòng điện cũng tăng (hoặc giảm) bấy nhiêu lần không?”
“Đúng rồi, có lẽ là cậu hiểu bài rồi đó!” - Vỹ cười hài lòng.
Điệp cười rạng rỡ:
“Yeah, vậy là tôi làm được rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” - Nó hét lên sung sướng.
Vỹ nhìn nó, cười. Mỗi khi Điệp thành công một cái gì là hạnh phúc thế này sao?
Điệp nhìn cậu, hỏi:
“Nhưng sao hôm nay cậu lại dễ tính vậy?”
“Sao? Cậu không thích à?”
“Nhưng mà tớ thấy lạ mà!”
Vỹ tiến đến, véo nhẹ vào má của Điệp:
“Vì trông hôm nay cậu nhìn dễ ưa quá, tôi thấy cậu cứ vui vẻ lên như vậy thì có phải tôi sẽ dễ tính với cậu không? Mọi khi nhìn cái mặt cậu nhìn tôi như sát thủ làm tôi chẳng muốn dễ tính!”
Điệp cúi ngay mặt xuống, ghét thật dám bình phẩm cái mặt ta như thế sao? Nhưng công nhận giờ nó vui lắm, nó không ngờ hôm nay cả hai anh em đều dễ tính với nó như thế. Nó nhất định sẽ có được điểm 10, nó yêu thành công, nó nhất định làm được điều mà nó muốn mà!!!
Nó chỉ không biết rằng, bình yên đến với nó chỉ trong phút chốc mà thôi...
_