Những Bông Hoa Mùa Hạ

Chương 7: Chương 7: Lời mời đáng ghét




“Cái gì? Cậu có điên không thế?”

“Đi mà Vỹ! Tớ tha thiết mời cậu đấy!”

“Cậu có van lạy thì tớ thà chết chứ không học cùng con bạn dở hơi đó đâu.”

“Đi mà, cậu nể tớ đi. Cái Điệp nó sợ tớ như hổ ấy, lo gì chứ? Nó làm gì cậu thì tớ sẽ đập chết nó luôn!”

Bỗng nhiên có tiếng hét inh tai từ xa vọng đến:

“TAO MỚI LÀ NGƯỜI ĐẬP CHẾT MÀY!!!!!!!!!!!!!”

Điệp với gương mặt đang nóng hừng hực lửa chạy đến chỗ Thanh, nhìn như muốn ăn sống nuốt tươi con bạn. Thanh quên cả lời hùng dũng vừa rồi, nấp ngay sau lưng Vỹ. Vỹ dù đang rất bực mình nhưng vẫn phải bật cười:

“Chẳng phải nó sợ cậu như hổ sao?”

“Nhưng cậu nhìn đi, nó đang vác dao giết tớ đấy!”

“Đó mà là dao à? Cậu cận hay sao thế? Ủa mà nó cầm cái gì thế kia?” - Đến lượt Vỹ trố mắt.

Thanh giật mình nhìn lại. Hả????? Cái gì thế kia?

Nó quên cả sợ, cười phá lên. Cả Vỹ vốn lạnh lùng cũng không nhịn nổi, ôm bụng cười ngặt nghẽo. Điệp đang điên tiết bỗng giật mình:

“Cười cái gì?” - Nó hơi tức giận đấy nhá!

Thanh cố gắng không để ho một trận:

“Mày cầm cạo râu để giết tao à? Tao làm gì có râu?”

“HẢ?????????????” - Điệp quay ngay ra tay mình. Mặt nó đỏ bừng như quả gấc chín vì không có cái ngượng nào hơn cái ngượng nào.

Tiếng gọi đâu vọng từ xa:

“Điệp ơi!!!! Em đang cầm cạo râu của anh đấy!”

Ôi cha mẹ ơi! Là anh Bằng! Xẻng đâu, đào cống ngay cho tui chui xuống liền??????!!!

Vứt ngay cái dao cạo râu cho anh Bằng, Điệp vẫn khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng xông đến bóp cổ Thanh:

“Tất cả là tại mày!!!!! Mày có biết mày đang giết tao không hả?”

“Tao tưởng mày giết tao chứ? Ai đời lại đi lấy cái dao cạo râu đi giết người chứ?” - Thanh cố đùa - “Ặc ặc, tha cho tao. Đau quá, ặc ặc!”

“Mày cũng biết đau sao? Thế mày làm tao đau thế này thì sao hả? Tao định cầm cái dao rọc giấy ở bàn anh Bằng thế nào vớ nhầm cái dao cạo râu anh để nhầm ở đấy! Tức điên cả người! Tao phải bóp chết mày!”

“Tao không dám nữa đâu! Tao thề! Bỏ tao ra với!”

Bằng đang cố bảo Điệp tha cho Thanh thì Vỹ lên tiếng trước:

“Bỏ cậu ấy ra đi! Tôi chẳng thèm học với người như cậu đâu!”

“Hả? Người như tôi?”

“Tất nhiên, người như thế nào chắc cậu tự biết!” - Rồi Vỹ thẳng thừng bước đi.

Điệp giận tím mặt, suýt chút nữa là phang cho Vỹ một cái. Nhưng vì có Bằng ở đấy nên nó phải nín nhịn. Đợi Bằng đi rồi, nó quay sang trút sạch lên đầu Thanh:

“Mày bị điên hả? Tự dưng đi mời thằng đó đến trường mình học!”

“Mày thấy lớp mình đấy, đứa nào cũng dốt Vật lý. Không có Vỹ thì liệu bao giờ lớp mình mới giỏi đây? Mày thấy đấy, vừa học cái công thức tính nhiệt lượng, phương trình cân bằng nhiệt toàn là công thức khó, thi học kỳ đứa nào cũng 5 với 6, mày tưởng là dễ lắm à?”

“Ừ thì khó, nhưng có khó tới mức nổ óc ra thì tao cũng không thèm mời thằng Vỹ đó đến học đâu. Thứ nhất: quê nó ở đây, chắc gì nó được theo anh nó lên Hà Nội và thứ hai nếu học với loại người như nó tao thà treo cổ tự vẫn còn hơn.”

Rồi Điệp cũng thẳng thừng đi về. Còn lại một mình Thanh suy nghĩ. Từ ngày gặp được Vỹ, biết rằng Vỹ là một kẻ cục cằn nhưng Thanh đã yêu quý cậu bạn này. Không phải là do Vỹ rất đẹp trai mà nó biết ẩn sâu trong đó là một trái tim tốt bụng nhưng bị bao phủ bởi một nỗi đau hay một điều gì khác. Vả lại Vỹ học giỏi Vật lý như vậy, cùng một sở thích với nó lẽ nào nó lại bỏ qua sao? Chỉ còn mấy ngày nữa nó, Điệp và Bằng lại về Hà Nội, Vỹ lại ở lại đây với tài năng cứ giấu sau vẻ cục cằn đến khó chịu. Nó thực sự chỉ muốn Vỹ đến Hà Nội cùng học với nó, chỉ muốn thế thôi. Nhưng làm thế nào chứ? Vỹ không thể học với nó. Có lẽ Điệp chưa phải là lý do. Thanh thực sự muốn biết điều này.

Biển về đêm thật đẹp. Sóng biển rì rào, đằng xa phía chân trời màu đen là những ánh đèn sáng của thuyền đánh cá. Cả bọn đang ăn trong nhà hàng bên biển rất rôm rả. Chỉ có Vỹ là lầm lì, ăn một chút rồi cậu đi ra bờ biển ngồi hóng gió. Thanh liền chớp cơ hội đi theo cậu.

“Đi theo tớ làm gì?” - Vỹ hỏi.

“Thèm gì đi theo cậu! Tớ cũng ra đây hóng gió mà.”

“Tớ đâu có hóng gió!”

“Thế cậu ra đây làm gì?”

“Cậu đâu cần phải biết chứ?” - Giọng Vỹ bắt đầu trầm xuống.

“Tớ là bạn cậu mà không thể được biết sao?”

“Xin lỗi, riêng chuyện này tớ không thể nói!”

Thanh cảm thấy hơi hẫng hụt, nó buồn rầu quay trở lại. Điệp đang ăn vui vẻ với Bằng thì nhìn thấy Thanh quay lại với gương mặt chẳng vui gì. Nó sôi máu nghĩ rằng Vỹ lại trêu Thanh chăng? Buông dở đũa nó chạy vù ra ngoài biển, Thanh và Bằng chẳng kịp gọi lại.

“Ê Vỹ! Lẽ nào chỉ vì cái lời mời ấy mà cậu đối xử lạnh nhạt với Thanh sao?”

“Tôi đâu có làm gì Thanh? Chỉ có cậu mới từ bé xé ra to ấy chứ!”

“Thế sao mà cậu cứ thản nhiên hóng gió còn Thanh thì buồn rầu thế kia?”

“Sao cậu nói giống Thanh thế? Tôi không hóng gió!”

“Thế ngồi đây làm gì chứ? Tự kỷ chắc? Dở hơi!”

Những lời khó nghe của Điệp cũng động đến lòng tự ái của Vỹ. Cậu ngẩng dậy, buột miệng:

“Nếu như nơi đây là một kỷ niệm quá khứ cậu không thể quên thì chắc cậu sẽ không bao giờ ăn nói như thế đâu!”

“Hả?”

Một kỷ niệm quá khứ ư?

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.