Những Bông Hoa Mùa Hạ

Chương 22: Chương 22: Niềm vui bên anh




Niềm vui bên anh

Trống vang lên. Buổi học đầu tiên kết thúc. Điệp bước ra ngoài cổng, bỗng một cánh tay giữ nó lại:

“Cậu lại về nhà tôi sao?” – Vỹ đang ở trên chiếc xe đạp.

“Ừ! Chiều nay tớ có buổi!”

“Vậy thì lên đi, tôi đưa cậu đến!”

“Không cần đâu! Tớ tự đi cũng được!”

“Học mệt như vậy cậu cũng phải thương cho cái chân cậu chứ? Lên đi!”

Lời Vỹ rất cương quyết. Nhớ lại cái lần trước Vỹ mời mình lên xe mà tưởng cậu ta làm trò gì cứ sát vào mặt mình nên đã gây trọng thương nặng nề, lần này không thể từ chối được.

Điệp ngồi lên xe Vỹ, quay ra nhìn chúng bạn khác đang rất ghen tỵ. Chúng nó xì xào:

“Nó là ai mà được Vỹ đèo chứ?”

“Thân với anh Bằng sao? Lạ thật đó! Con đó làm sao có thể xứng với Vỹ?”

“Nó dám vượt mặt cả chị Thanh đấy!”

“Xấu òm, nhìn nó hôm nay bù rù lại tái mét nữa chứ!”

Đã tủi thân vì giờ Lý, nay nghe những lời đó Điệp càng chạnh lòng. Nó nhìn vào chiếc gương nhỏ thường mang theo. Nó thực sự rất xấu. Đầu tóc bù rù, gương mặt tái mét y như những gì lũ kia nói.

“Cậu đừng có khóc nữa nhé, áo tôi không muốn giặt ngay đâu!” – Giọng Vỹ vang lên. Cậu biết Điệp đang nghĩ gì vì cậu cũng nghe thấy những lời đó.

“Tốt hơn hết lần sau cậu đừng bảo tớ ngồi lên xe cậu nữa!”

“Thì đằng nào cậu cũng ngồi cạnh tôi, làm sao chúng nó còn không nói cậu được. Là do cậu ốm nên mới không được tươi tắn, chứ cậu đâu có xấu!”

Điệp ngẩng mặt lên, dù rằng chỉ nhìn thấy cái lưng dài của Vỹ. Hôm nay đến Thanh còn không nói câu ấy, vậy mà Vỹ nói sao? Nếu như Vỹ mà nói: “Hôm nay cậu vẫn xinh” thì chắc là Điệp đã phát khóc rồi. Nhưng cậu chỉ nói không xấu, chứ cũng chẳng xinh. Đúng thôi, tính Vỹ có bao giờ chê ai, mà cũng đâu có biết khen ai?

Vỹ đạp rất nhanh, vèo một cái đã tới nhà mình. Bằng đang ngồi trong nhà, nhìn qua cửa sổ Điệp thấy anh không vui vẻ như mấy hôm trước. Anh trầm ngâm ngồi trên bàn, sau cặp kính cận to như kính Nobita là một đôi mắt đẹp nhưng buồn hơn mọi ngày. Tay anh viết rất nhanh, có vẻ anh đang tập trung, nhưng nỗi buồn trên gương mặt anh nhìn rất rõ.

Điệp bước vào nhà, mỉm cười thật tươi:

“Cốc cốc! Có ai ở nhà không?”

Bằng ngẩng lên, cười gượng:

“Em vào đi!”

Điệp bước tới:

“Anh có sao không?”

“Có sao là sao?”

“Hôm nay anh buồn hơn mọi khi đấy!”

“Ai đưa em đến vậy? Hôm nay anh đâu có đón em? Tự đi à?”

“Vỹ đưa em đến!”

“…” – Bằng im lặng luôn khiến Điệp càng bối rối.

Nhận ra sự lúng túng khó hiểu của cô bé, Bằng cũng dừng bút lại. Anh đứng lên:

“Đi thôi, mình sẽ ăn ở ngoài!”

“Vậy còn Vỹ…”

Vỹ ló đầu vào:

“Không cần đâu, tôi có hẹn ăn với nhóm bạn rồi!”

Rồi Vỹ nhanh chóng quay xe đạp phóng đi. Điệp nhìn theo rất lâu, không hề để ý đến Bằng ở đằng sau.

Mãi nó mới quay lại. Bằng vẫn không hề thay đổi thái độ buồn bã xen lẫn lạnh lùng trên mặt, anh bước đi:

“Đi!”

Điệp thấy lạ vô cùng. Anh Bằng vui vẻ của nó đây sao?

Đến quán ăn, Bằng gọi toàn món Điệp thích, nhưng nó lại không dám ăn. Cứ ăn một lúc nó lại ngẩng lên vì anh Bằng không hề ăn mà cứ ngồi đó. Ánh mắt anh nhìn nó một cách lạ lùng, thậm chí có phần giận nữa. Lần đầu tiên nó nhìn thấy anh Bằng không hề cười, lại lạnh lùng như vậy, sự lạnh lùng pha lẫn buồn bã của anh còn sợ hơn cả Vỹ khiến cho Điệp rất sợ. Nó đứng lên:

“Em ăn xong rồi!”

Rồi nó đi ngay ra ngoài. Bằng vội đứng lên, đi theo nó.

“Sao thế? Em ăn chưa đầy một bát đâu!”

Điệp quay lại:

“Anh, hôm nay anh làm sao vậy?” “Em cần gì phải lo cho anh chứ?” – Lời nói tuy trách móc nhưng có vẻ Bằng đã tươi hơn vì Điệp lại lo cho mình.

“Anh, em chỉ cần anh vui thôi! Hôm nay em rất cần anh, anh hiểu chứ? Giờ Vật lý hôm nay khiến em buồn lắm, em nghĩ chỉ có anh là ủng hộ em thôi, vậy sao anh cứ ôm cái mặt buồn thiu đó từ bấy đến giờ thế?”

“Giờ Vật lý làm sao?” – Bằng giật mình – “Em học suốt cả hè như vậy mà vẫn bị điểm kém sao?”

“Anh! Cả anh cũng chê em sao?”- Điệp nghẹn ngào.

“Không, anh không chê em! Chắc bài khó hiểu quá đúng không?”

“Giờ Lý sau em phải lên gỡ điểm, em chỉ có một tuần thôi mà em còn quá nhiều môn học khác. Em không thể hiểu được bài học này, thực sự dù hôm nay Vỹ cứu em nhưng em vẫn mất mặt lắm!”

Bằng bước tới, đặt tay lên vai Điệp, cười nhẹ nhàng:

“Em đừng buồn! Còn một tuần nữa cơ mà, anh sẽ giúp em! Giờ em vào ăn nốt đi, rồi chiều anh sẽ đưa em đi học ở chỗ khác.”

“Học ở chỗ khác sao ạ?”

“Ừ, đổi lớp đi, đằng nào chiều nay có mỗi em thôi mà! Anh sẽ giúp em bớt căng thẳng, ok chứ?”

“Anh! Chỉ có anh là tốt với em!” – Điệp cười, nước mắt tự dưng cứ tuôn trào trên má vì cảm động.

Bằng đưa tay lau những giọt nước mắt trên má nó, bàn tay anh ấm áp làm sao.

“Nhưng có gì thì cứ nhờ anh, đừng có dây vào Vỹ nữa!”

Điệp ngạc nhiên:

“Sao thế ạ?”

“Thì…Vỹ không thích cứ phải giúp mãi những người học kém. Tính Vỹ là thế mà!”

“Nhưng cậu ấy đã giúp em đánh thằng trộm đó, em rất cảm kích!”

“Điệp! Là tại anh, hôm đó em sốt như vậy mà bỏ em lại, liên lụy tới cả Vỹ. Anh không muốn thế nữa. Vì vậy giờ em có thể nhờ vả anh không được sao, hầu như em toàn nhờ Vỹ mà không bao giờ coi anh là một người có thể giúp được em!”

“Anh…” – Điệp mở to đôi mắt to tròn. Những lời nó đó khiến nó cảm thấy có một điều gì khác từ Bằng.

“Thôi em vào ăn đi, rồi anh sẽ đưa em đi!”

“Vâng!”

Tâm trạng đã tốt lên, Điệp vui vẻ chạy vào trong quán. Bằng đứng lặng nhìn theo.

Cô bé nhỏ, em đúng là đồ ngốc mà!

Tại sao em cứ nhờ vả Vỹ mà không nhờ anh chứ?

Lẽ nào chỉ vì Vỹ là bạn em, đồng tuổi với em?

Phải, anh chỉ là một người gia sư. Anh chỉ gặp em trong các buổi học không thường xuyên. Còn em, có lẽ sáng nào em cũng sẽ được gặp Vỹ.

Em có biết, từ bao giờ anh muốn được như vậy không? Anh muốn ngày ngày được gặp em như vậy, giống như Vỹ.

Anh muốn được trêu đùa với em, thậm chí là hôn vào cái trán cao nghịch ngợm của em giống như Vỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.