Những Bông Hoa Mùa Hạ

Chương 19: Chương 19: Vết dao trên vai áo




Điệp giãy giụa, nó ú ớ nhưng bàn tay của thằng trộm này quá khỏe. Điệp cảm thấy buồn nôn vì bàn tay của nó có cái thứ mùi kinh khủng của một kẻ chắc lâu ngày không tắm (). Nó hổn hển, cố gắng phát ra từng tiếng:

“Cháu...xin chú...! Tha...cho...cháu!”

“Mày không đưa tiền đây thì tao giết chết mày!”

“Cháu...không...có...”

Thằng trộm sửng cồ, hắn lập tức giơ dao lên. Trong một giây bĩnh tĩnh, Điệp chợt nhớ tới cái lần cắn Vỹ ở ngoài biển. Và thế là, hàm răng sắc nhọn của nó bắt đầu tung chiêu. Hây da!!! Phập!!!

Thằng trộm quá đau, đến Vỹ còn hét ầm lên nói gì là hắn. Mặc dù cái cắn của Điệp không mạnh lắm nhưng đủ để hắn buông Điệp ra, Điệp vùng chạy. Nhưng do đầu óc đang không tỉnh táo vì quá mệt, nó đuối dần. Thằng trộm cố quên đi vết đau, nhảy qua bàn đuổi theo nó. Và chẳng phải vất vả gì, lần này hắn còn tóm chặt Điệp hơn.

“Ái chà con bé này xinh quá nhỉ?” - Hắn quay mặt Điệp lại và nhìn thấy khuôn mặt rất xinh đẹp của nó.

Không kìm được, hắn tóm chặt lấy cổ Điệp, cúi xuống định thơm vào má nó. Hơi thở của thằng này cực kỳ hôi thối, mấy tháng mày chưa đánh răng vậy? Ọe! Buồn nôn quá! Thằng khốn mày định làm gì hả?

Phụt!! Tao cho mày biết chiêu mới của tao: NƯỚC BỌT THẦN CÔNG!!

Thằng trộm tối tăm mặt mũi. Chưa bao giờ đi trộm nó gặp một trường hợp như thế này. Bọn trẻ thời nay dã man con ngan như vậy sao? Được lắm! Mày đừng quên ông còn có vũ khí.

Mất hết tính người chỉ trong vài giây, thằng trộm quặp tay Điệp lại, giữ chặt nó tới mức Điệp hoảng loạn vô cùng. Nó chỉ kịp nhìn thấy con dao sáng loáng và đâm xuống!

Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Đầu óc Điệp hét lên, vậy là giờ nó thực sự chết ư?

Ối!

Một cái gì tóm lấy nó!

Nó bị đưa đến Thiên đường rồi sao? Huhu bố ơi, mẹ ơi, Quang ơi, anh Bằng ơi, vĩnh biệt mọi người!

“Á!!!” - Một tiếng kêu vang lên, dù rất nhỏ nhưng thực ra chứa đầy đau đớn thức tỉnh Điệp.

Hơi thở ấy phả người nó. Không phải là cái hơi thở hôi thối ban nãy, đó là một hơi thở quen thuộc nhưng nghe rất đau đớn. Một cái gì đang ôm chặt lấy nó, và con dao đó không hề cắm vào người nó. Nhưng cánh tay nó đang đầy máu. Nó mở mắt ra.

Gương mặt thần tiên ấy đang ở trước mặt nó...

Sao cậu lại ở đây? Cậu lên thiên đường với tôi sao?

Không! Tôi có thấy đau đớn đâu! Tôi chưa chết!

Vậy là cậu.... Vỹ bừng bừng tức giận khi thấy Bằng đưa Điệp đi. Không hiểu vì sao cậu tức như vậy. Thanh bảo:

“Cậu sao thế Vỹ?”

“Cậu về đi! Tớ phải về!” - Vỹ lạnh lùng.

“Nhưng....”

“Tớ bảo cậu cứ về đi!”

Thanh biết tính Vỹ nên đành đi về. Vỹ bực tức bước về nhà. Nhưng vừa định mở cửa, cậu đã nghe thấy tiếng Điệp đang kêu và tiếng thằng trộm. Như phản xạ cậu đạp cửa bước vào, và thấy thằng trộm đang giơ con dao lên. Không hề suy nghĩ gì, cậu lao đến ôm lấy Điệp, va vào tên trộm khiến con dao trên tay hắn văng ra, không đâm vào lưng Vỹ đã chắn cho Điệp.

Nhưng con dao không chịu rơi xuống một cách bình thường, nó sượt mạnh qua vai cậu thiếu niên và bật ra những giọt máu, chảy từng giọt xuống cánh tay cô bé.

“Vỹ, cậu...!”

Vỹ rất đau, nhưng giờ cậu không cảm thấy điều đó. Cậu cần phải chống lại tên trộm này. Cậu buông Điệp ra, đứng lên. Tên trộm lúc đầu ngỡ ngàng nhưng rồi hắn phá lên cười khi thấy trước mặt mình chỉ là một thằng nhãi ranh. Vỹ rất cao nhưng cậu chỉ cao so với tuổi của mình, chứ chiều cao 1m72 của cậu so làm sao với chiều cao hơn 1m8 của hắn. Vỹ cũng đâu cơ bắp cuồn cuộn như hắn ta chứ, nhìn cũng biết rằng hắn ta khỏe hơn cậu rất nhiều.

Thế nhưng, tên trộm này chỉ được cái to xác chứ không thể thông minh được như Vỹ. Và Vỹ cũng đã quá quen với việc đánh nhau này bởi chỉ vì nó mà cậu có bao giờ là một học sinh xuất sắc.

Thằng trộm lao đến bóp cổ Vỹ:

“Thằng nhãi, ông chỉ cần bóp một cái là đủ cho mày gãy cổ rồi đấy! Mau đưa tiền cho ông mày ngay!”

Vỹ tức đến bầm gan tím ruột, thằng này bóp cổ đau quá! Nhưng Vỹ vẫn bình tĩnh, cậu giả vờ sợ hãi:

“Chú ơi, chú tha cho cháu! Đằng sau chú có cái két sắt đựng khoảng vài trăm triệu của bố mẹ cháu, chú có lấy thì lấy.”

Vài trăm triệu ư? Thằng trộm quay ngay người lại, cánh tay đang bóp cổ Vỹ cũng nới lỏng ra.

Bụp!!! Vỹ rất nhanh tóm lấy tay hắn. Hắn giật mình quay lại, Vỹ tóm lấy tay kia nốt và quặp cả hai tay ra sau, đồng thời cậu cho thằng trộm một quả “lên gối” từ đằng sau khiến hắn khuỵu xuống. Hắn định chống trả thì Vỹ đã vớ cực nhanh cái dao bị rơi xuống đất, kè vào động mạch ở cổ tay tên trộm. Hắn giật mình ngồi im, vì nếu cử động thì hắn sẽ chết ngay.

“Ông chú này to xác mà chậm quá, lại còn ngu nữa chứ! Thế thì cần tiền làm gì vậy? Mua thuốc trị ngu hả?”

Những lời nói khiêu khích ấy càng khiến thằng trộm điên tiết. Hắn vươn chân ra, đá một cái trúng chân Vỹ khiến cậu mất đà chúi xuống. Nhân cơ hội này, hắn vùng thoát ra và đè cậu xuống, một quả đấm sẽ giáng xuống phá tan gương mặt hoàn mỹ này chỉ trong một giây.

Một giây ấy đủ để cô bé quên mất sự mệt mỏi vì cơn sốt trong mình...

Cô nhận ra bàn tay đang định đấm Vỹ chính là bàn tay mà cô vừa cắn.

Á à được lắm! Ban nãy ta cắn nhẹ nên chưa phục chứ gì?

Cô bé lao tới...!

HÂY A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Hàm răng sư tử thực sự của Điệp cắn mạnh, à không, cực cực cực.........cực cực mạnh vào bàn tay tên trộm.

Hắn rú lên một tiếng kinh thiên động địa:

“Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á ĐAU QUÁ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Quá tức giận, quá đau, hắn buông Vỹ ra và tát mạnh vào mặt Điệp. Nó ngã xuống sàn.

Nhưng tiếng hét đã hét lên đúng lúc Bằng về. Anh nhảy ngay xuống xe, chạy vào và nhìn thấy cảnh tượng khủng kiếp. Bằng tài võ thuật lâu năm, anh chạy ra túm tóc thằng trộm, hàng xóm cũng chạy sang. Tất cả vô cùng tức giận, mỗi người không ngớt nguyền rủa thằng trộm vô liêm sỉ. Bằng thì bốc lửa hoàn toàn, anh lôi xềnh xệch thằng trộm đến chỗ công an không khác gì lôi một con chó chết.

Thoát khỏi nắm đấm kinh hồn của thằng trộm, Vỹ lấy hết sức ngồi dậy và nhìn thấy Điệp nằm sõng soài, úp mặt xuống đất. Cậu vội nâng Điệp dậy, ánh mắt Điệp cực kỳ hoảng loạn. Nhưng nó đã nhìn lên vai áo của Vỹ. Vai áo trắng tinh thấm đẫm một màu máu đỏ, và trên cánh tay nó vẫn còn những giọt máu ấy. Những giọt nước mắt tuôn trào ra:

“Tớ xin lỗi, Vỹ! Là tại tớ mà cậu thế này! Tớ xin lỗi...”

Vỹ nhìn nó, và nhận ra má của Điệp đỏ lừ vì cú tát quá mạnh vừa rồi. Để cứu Vỹ, để cắn thằng trộm kia mà Điệp đã chịu cái tát quá mạnh như vậy. Đôi mắt lạnh lùng của Vỹ lần đầu tiên biết xúc động vô cùng.

Như một phản ứng, cậu ôm lấy Điệp. Nó khóc. Nó sợ. Nó rất sợ. Nó gục vào vết dao trên vai áo của Vỹ, nó không ngờ cậu bạn vô tâm vừa rồi lại đã cứu nó mà để lại một thương tích trên mình...

_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.