Tôi và cô ấy từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, câu nói mà cô ấy hay dùng với tôi nhất có lẽ là “Lớn lên mình sẽ gả cho cậu!”
Học mẫu giáo, cô ấy thấy con sâu trên áo mình liền khóc thét, tôi ném con
sâu đó đi cho cô ấy, cô ấy liền nhìn tôi đầy sùng bái: “Lớn lên mình
nhất định sẽ gả cho bạn!“.
Tôi cười toe toét: “Được!”
Hồi tiểu học, cô ấy bị đám con trai bắt nạt vì thân hình thấp bé, tôi khi
đó là đứa trẻ cao nhất lớp liền dạy cho chúng một bài học. Sau đó, cô ấy nắm lấy vạt áo tôi, lí nhí: “Lớn lên, mình gả cho bạn có được không?“.
Tôi hào sảng đáp ứng: “Được! Nếu còn kẻ nào dám bắt nạt bạn, cứ gọi mình!”
Cấp 2, tôi ngày ngày chở cô ấy đi học bằng chiếc xe đạp cũ kỹ của ba.
Rõ ràng có rất nhiều tên con trai khác đi những chiếc xe đẹp hơn tỏ ý muốn đưa đón, nhưng cô ấy đều nhất quyết từ chối, chỉ kiên quyết ôm lấy thắt lưng tôi từ đằng sau: “Sau này mình sẽ gả cho cậu, không thể đi cùng
tên con trai khác được!”
Tôi lắc đầu bất đắc dĩ, vẫn ngày ngày đưa cô ấy đến trường.
Cấp 3, cô ấy là nữ sinh xinh đẹp nhất khối, dường như mỗi ngày đều có kẻ
rình rập để tỏ tình với cô ấy mỗi nơi chúng tôi đi ngang qua. Mỗi lần
như vậy, cô ấy lại hết sức tinh nghịch dựa vào vai tôi rồi nói với đối
phương: “Xin lỗi, sau này tôi sẽ gả cho cậu ấy, không thể nhận lời làm
bạn gái anh.”
Tôi cười khổ, nhưng cũng không cự tuyệt.
Đại học, chúng tôi học khác trường, vẫn ngày ngày giữ liên lạc qua điện
thoại. Khi tôi hỏi cô ấy có quen được bạn trai không, cô ấy cười lớn:
”Làm gì có ai tốt hơn cậu chứ? Mình nhất định chỉ gả cho cậu thôi!”
Tôi thở dài: “Không được đâu.”
Sau đó, chúng tôi đều bận rộn với cuộc sống của riêng mình, dần dần, những cuộc điện thoại cũng thưa đi.
Có lẽ sau ba tháng hoặc hơn thế kể từ lần cuối cùng nói chuyện điện thoại, cô ấy gọi cho tôi, khóc nức nở, hóa ra cô ấy vừa chia tay bạn trai.
“Thực sự vẫn không được, có lẽ đời này của mình chỉ gả được cho cậu thôi!”, cô ấy nghẹn ngào.
Tôi trầm ngâm, sau đó an ủi cô ấy: “Chờ tới năm chúng ta hai mươi lăm tuổi, nếu cậu vẫn không tìm thấy người muốn gả, vậy thì gả cho mình.”
Cô ấy nói “Được!”
Năm chúng tôi hai mươi lăm tuổi, cô ấy bước vào lễ đường trong bộ lễ phục
trắng tinh tựa như thiên sứ hạ phàm, cầm lấy tay người đàn ông của đời
mình.
Còn tôi, tôi rất hài lòng vì cô ấy đã chọn cho tôi chiếc váy phù dâu màu hoa hồng cam mà tôi ưa thích.