Đoàn người tan cuộc đã là đêm khuya,
Triệu Tiền đi đứng không xong, loạng choạng lại lắc lắc vai Uông Vượng,
lắc lắc lâu rồi nó cũng không có phản ứng, mắt say lờ đờ mê ly than
thở:“Xem ra nó say rồi a, rượu này tác dụng chậm quá a!” Triệu Tiền dùng sức mở to mắt, cười vỗ vỗ mặt Uông Vượng, ngẩng đầu, gian trá hì hì
nhìn Trầm Sơ Trạch,“Trầm Sơ Trạch, anh nói…… Ách, người, có phải nên
giao cho anh không a ~.~”
Đội trưởng Triệu Tiền thân cũng bị quáng
lắm rồi, hai gò má phi hồng, hành động cũng không phải thập phần vững
chắc. Hứa Ngôn khuôn mặt cương nghị tuấn mỹ thản nhiên cười đi tới, đỡ
lấy Triệu Tiền ngã vào lòng mình, hướng Trầm Sơ Trạch gật đầu một
cái:“Đã lâu không thấy, có khỏe không?”
Cũng hơi hơi gật đầu một cái, Trầm Sơ
Trạch nhìn hắn, trong mắt cũng thản nhiên cười, đánh một quyền vào ngực
Hứa Ngôn, ái muội liếc mắt hắn một cái nhìn hắn đang ôm Triệu
Tiền:“Chuyện hai người, lần sau gặp lại nhớ phải giải thích đấy.”
Hứa Ngôn cũng tựa tiếu phi tiếu liếc liếc mắt một cái, nhìn Uông Vượng đang dựa vào Trầm Sơ Trạch:“Anh hình như
cũng có bạn gái, nếu nhớ không lầm thì không phải gọi Uông Vượng, mà là
kêu Hi Dương.”
Hai nam nhân xuất sắc đối diện thật lâu.
“Triệu Tiền say rồi, chúng tôi đi trước đây.” Hứa Ngôn dùng sức nắm thật chặt Triệu Tiền không an phận,“Chúc anh may mắn.”
Trên ghế mờ mờ hôn ám, chỉ còn màn hình
TV lóe ánh sáng, Trầm Sơ Trạch cúi đầu nhìn Uông Vượng, khuôn mặt nộn
nộn tại vì rượu mà hồng hồng, môi đỏ mọng mê người, mắt nhắm, lông mi
run nhè nhẹ.
Nhìn hồi lâu, thở dài một hơi, đem nàng
ôm lấy. Nàng so với tưởng tượng của hắn nhẹ hơn nhiều, nhẹ nhàng xảo xảo ôm nàng trực tiếp xuống gara. Tuy rằng hắn uống cũng không ít, nhưng ý
nghĩ so với bình thường càng thêm thanh tỉnh.
Nhẹ nhàng đem Uông Vượng đặt vào trong
xe, ôn nhu giúp nàng mang bảo hiểm, đóng cửa xe an toàn xong lại đến bên kia xe, nhẹ nhàng ngồi vào ghế lái sợ làm Uông Vượng giật mình tỉnh
giấc. Nhìn nhìn Uông Vượng đang ngủ, Trầm Sơ Trạch một lúc sau mới mang
bảo hiểm khởi động xe. Lúc đút chìa khóa khởi động xe, hắn mới chợt nghĩ lại, phải đưa nàng đến đâu đây?
Rơi vào đường cùng, hắn lại phải tháo đai an toàn ra, dùng sức nhéo nhéo khuôn mặt trắng noãn của Uông Vượng, quả nhiên cảm xúc không tồi. Uông Vượng ngủ như heo than thở một chút, bất
mãn xoa xoa chỗ mà mình bị nhéo, xê dịch thân mình, lại nặng nề ngủ
tiếp.
Buồn cười nhìn Uông Vượng động tác đáng yêu mà ngây thơ, ánh mắt ôn nhu dường như ươn ướt.
Quyết tâm dùng sức lắc lắc vai Uông
Vượng, lại cúi người ở bên tai nàng dùng âm thanh mê hoặc lòng người
hỏi:“Tiểu bánh bao, em muốn bổn thiếu gia đưa em đi đâu đây?”
Uông Vượng lập tức bừng tỉnh , một tay
dụi dụi mắt, một tay đẩy cái gì đó ở bên tai ra, mở mắt xong, lại hoảng
hồn:“Ách…… Trầm Sơ Trạch? Ân, sẽ không, sẽ không, mình đang nằm mơ, là
nằm mơ thôi.” Uông Vượng lại nhắm mắt lại, tự thôi miên mình,“ Nam nhân
chết tiệt kia không có khả năng xuất hiện đâu!”
“Ha ha, thì ra anh ở trong mắt em là một
tên chết tiệt a!” Trầm Sơ Trạch cúi đầu, tiếng cười nguy hiểm vang lên ở bên tai Uông Vượng,“Em nói, đây có phải là tương tư thành tật, người
không yêu được nên thành hận rồi, đúng không? Tiểu bánh bao!”
“Ân?” Uông Vượng mắt mở mắt nhắm, mắt say lờ đờ mê ly,“Anh thật ra là tên hỗn đản nào?”
Vừa lòng nhìn Trầm Sơ Trạch gật đầu, Uông Vượng ngây ngô cười, lấy tốc độ sét đánh vươn hai cái móng vuốt, chà
đạp lên mặt Trầm Sơ Trạch dã man, trải qua một phen muốn làm gì thì làm, thỏa mãn thở dài một tiếng:“Quả nhiên a, cực phẩm chính là cực phẩm,
con mắt của bổn cô nương quả nhiên không sai! Ha ha ha! Không biết lúc
‘ăn’ lên hương vị như thế nào ~ chậc chậc!”(Má ơi, tai họa đến rồi a!!!)
Trầm Sơ Trạch mặt đen thui, híp mắt nguy
hiểm nhìn Uông Vượng, bây giờ thì hay lắm, nàng say rượu làm loạn rồi,
làm hắn hối hận muốn chết, vừa rồi lay nàng tỉnh lại làm chi, hẳn là
trực tiếp đem nàng đến khách sạn là được rồi!
“Tiểu bánh bao, em nói xem, em muốn bổn
thiếu gia đưa em đi đâu?” Tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng “sự tình”
muốn hay thì bạn phải “hảo”!(anh này biến thái quá =.=`)
Uông Vượng hề hề, cười hắc hắc ngây ngô
yy Trầm Sơ Trạch, lại không biết mình đang trong hoàn cảnh nguy hiểm cỡ
nào, trong đầu nghĩ gì nói ra hết, tự nhiên vui vẻ lớn tiếng ồn ào, một
bên nắm, một bên nhéo mặt Trầm Sơ Trạch mềm mại nói:“Đi khách sạn, đi
khách sạn, em muốn ‘ăn’ trứng chim, ăn luôn Trầm hỗn đản, em hết thảy
đều phải ăn hết! Em muốn ăn!”
Trầm Sơ Trạch cười âm trắc trắc, đây chính là tự em nói, đừng trách anh không phúc hậu!(Thảm rồi >0