Nhúng Chàm Cực Phẩm

Chương 25: Chương 25: Bảo Vệ “Điểm Mấu Chốt”




“Câm đi, đừng có mà buồn nôn thế.” Sự cảm động của bạn nhỏ Uông Vượng trước lời bày tỏ của đồng chí Thẩm Sơ Trạch biến mất gần như không còn, thái độ trẻ con lập tức hiện lên, một đôi bàn tay trắng như phấn đánh liên hồi lên bờ ngực rắn chắc của Thẩm Sơ Trạch, hai tay Thẩm Sơ Trạch nắm lấy vòng eo mềm mại của cô, “Sớm biết sau khi thổ lộ lại thoải mái thế này, tám năm trước anh đã bộc bạch rồi…”

“Anh nói lần đầu tiên trong có trong kế hoạch, đi họp lớp?” Uông Vượng dựa vào ngực Thẩm Sơ Trạch, cảm giác toàn thân vô lực, đầu óc đình trệ, chỉ cảm thấy những điều u buồn phảng phất mấy ngày qua đã bị quét sạch một cách khó hiểu, thoải mái muốn chết.

Nắm thật chặt tay anh đáp “Bánh bao nhỏ, thì ra eo của em lại nhỏ như vậy, lại còn rất mềm mại nữa! Thật không giống anh tưởng tượng!” Vụng trốm nhéo một cái, ăn một miếng đậu hũ “Chuyện họp lớp anh đã sớm biết, anh cũng biết rõ chúng ta cũng sẽ gặp nhau, nhưng anh không ngờ em lại uống nhiều như vậy, hơn nữa lúc anh đưa em về, hỏi nhà em ở đâu, em không trả lời còn nói muốn đi khách sạn, còn phải là phòng 101, anh có cách nào đây.”

Sắc mặt Uông Vượng hồng rực, đôi mắt trong suốt làm tâm thần Thẩm Sơ Trạch nhộn nhạo.

Thật hiếm có được khoảnh khắc lời nói của Uông Vượng lại ôn nhu nhỏ nhẹ như vậy: “Vậy anh nói xem, hôm đó ở trên giường, vết hồng hồng là gì, lần trước đã không thể hỏi rõ ràng, lần này em nhất định phải hỏi ra. Có chuyện gì, mau rõ ràng rành mạch khai ra.”

“Ai, vừa thành bạn trai bạn gái mà đã bắt đầu thẩm vấn, vậy sau này kết hôn rồi, không biết sẽ thế nào?” Thẩm Sơ Trạch lắc đầu, giống như bất đắc dĩ, kỳ thật ánh mắt ngập cười ôn nhu, không phát hiện ra sắc mặt Uông Vượng bỗng âm u khi nghe anh nói đến hai từ “Kết hôn”, “Ngày đó quả thật anh tỉnh từ sớm, bởi vì ngủ trên sô pha vừa ngắn vừa nhỏ rất khó chịu, anh lay em bao nhiêu em cũng không tỉnh, anh vì muốn chọc em mới lấy sốt cà chua bôi lên nệm, đem em đẩy lên phía đó, lúc đó còn sợ em sẽ tỉnh dậy, kết quả em vẫn là con heo.” Anh sủng nịnh nhéo nhéo mũi Uông Vượng.

“Anh là cái đồ xấu xa! Ai là bạn gái của anh!” Uông Vượng tựa đầu lên ngực Thẩm Sơ Trạch, lần đầu tiên dựa vào một người đàn ông như vậy, có một loại cảm giác an toàn một cách khó hiểu, trong lòng tràn đầy kẹo đường, mềm mại và ngọt ngào. Cho dù cuối cùng không thể có một kết thúc tốt đẹp, cô cũng không hối hận.

Ngày hôm trước còn vô cùng đau khổ vì lần đầu tiên lại là trò đùa của một tên đàn ông xấu xa, giờ đây trong lòng thoải mái rất nhiều.

“Em không phải bạn gái của anh thì còn ai nữa?” Dùng chóp mũi cọ cọ khuôn mặt trắng mềm của cô, nội tâm ngọt ngào.

Hai người đứng ở cầu thanh, nhu tình mật ý, liếc mắt đưa tình đến tận xế chiều.

Uông Vượng cuối cùng cũng hiểu rõ thế nào là tình yêu, hai người ở cùng một chỗ còn không nói hết lời, vừa tách khỏi anh đã lập tức nhớ đến anh,

Thì ra đối với việc hận anh đã sớm không hề để tâm, ngược lại những lời nói của mẹ Thẩm Sơ Trạch thỉnh thoảng vẫn vang lên khiến dây thần kinh trong đầu cô căng như dây cung.

Buổi chiều làm việc thật không bình thường, Thẩm Sơ Trạch gọi điện đến, nói cô lúc tan làm đợi anh ở cửa lớn. Vì vậy Uông Vượng đông sờ tây sờ, vất vả lắm mới trụ được đến tan tầm, mọi thứ đã sớm thu xếp xong xuôi, chỉ đợi đến giờ về.

Đến cửa công ty, Thẩm Sơ Trạch đã đợi ở cửa, trước bao ánh mắt của những cô gái khác, Uông Vượng ưỡn ngực ngẩng cao đầu ngồi vào chiếc Ferrari của anh.

Xe vẫn chưa chuyển động “Bánh bao nhỏ, sao em không ngồi cạnh anh?” Thẩm Sơ Trạch bất mãn nhìn Uông Vượng chui vào ngồi ở ghế sau.

“A? a.” Uông Vượng nghe lời đổi qua ngồi bên ghế phụ “Em quen, hắc hắc, cùng mọi người đi taxi ra ngoài, mỗi lần đều là người ngồi cạnh ghế phụ trả tiền, em sao có thể đần như vậy.”

“Bánh bao nhỏ.” Thẩm Sơ Trạch bất mãn híp híp mắt, khởi động xe, “Sao em có thể xem anh với xe taxi nhập làm một được?”

“Ngược lại a, làm gì có người nào dùng Ferrari làm taxi chứ.” Uông Vượng thấy có chuyện lạ gật gật đầu, sau đó nói “Em là lần đầu tiên a, đừng truy cứu.”

“Vậy mỗi lần ngồi xe Trình Huy Lang không phải em đều ngồi cạnh cậu ta sao!” Trời ạ, trong tình yêu nam nữ chỉ số thông minh thấp còn chấp nhận được, có điều hành vi cử chỉ quá ngây thơ là không thể được.

“Lão đại, xe của anh ta không có ghế sau được chưa.”

“Được, vậy mai anh sẽ đổi xe.” Uông Vượng không nói gì, ai, đây chính là những kẻ có tiền trong truyền thuyết sao… trời ơi, Uông Vượng cô bao giờ mới tiến lên thành kẻ có tiền đây.

Hai người trải qua một bữa tối ngọt ngào, sau đó Thẩm Sơ Trạch lại chở Uông Vượng ra biển chơi, hai người ngồi trên bãi biển tiếp tục tâm tình, Thẩm Sơ Trạch cũng đáng được coi là chính nhân quân tử, không có bất cứ hành động gì khác người.

Đã là mười hai giờ đêm, Thẩm Sơ Trạch đưa Uông Vượng đến dưới tầng.

“Uông Vượng, đừng ở đây.” Xe dừng lại, nhưng không mở cửa.

“Sao thế, em mới thoát khỏi sự khống chế của thái hậu, vừa chuyển đi, làm gì mà không ở đây, nói sau này…”

“Cho nên em đừng ở đây.” Thẩm Sơ Trạch không kiên nhẫn chặn lời Uông Vượng, thấy sắc mặt cô trở nên khó coi, tâm tình hoà hoãn, ôn nhu giải thích “Bánh bao nhỏ, em xem, hiện tại em là bạn gái anh, em lại ở nhà một người đàn ông khác, em xem anh làm sao chịu nổi. Em chuyển đi, không lẽ anh không giúp em tìm được chỗ ở sao.”

“A.” Uông Vượng hiểu ý, liếc Thẩm Sơ Trạch, “Thì ra là ý muốn chiếm hữu của đàn ông.”

Nhìn vẻ mặt xấu hổ của Thẩm Sơ Trạch, trong lòng Uông Vượng tràn đầy ý cười hèn hạ, tiểu tử này, anh cũng có ngày hôm nay.

“Em sao có thể cứ như thế mà chuyển khỏi đây, sao có thể phụ ý tốt của con sói nhỏ đây.”

“Em… Em biết rõ anh ta đối với em không có ý tốt, em còn…” Sắc mặt Thẩm Sơ Trạch đã hạ xuống âm độ, lập tức nở nụ cười gian tà “Bánh bao nhỏ~ Anh không mở cửa~ Xem em về thế nào? Em không quay về, em không nói, anh không nói, con sói nhỏ kia làm sao mà biết?”

“Anh…” Uông Vượng nhìn ánh mắt Thẩm Sơ Trạch bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.

Đôi mắt hạnh đạo mở lớn không ngừng phóng điện, khuôn mặt yêu nghiệt không ngừng tới gần, Uông Vượng nhắm chặt mắt, thở cũng không dám thở mạnh. Thật lâu không cảm thấy gì trên môi mềm, nhưng lại cảm thấy trên mặt có một chút động chạm ướt át.

Hơi mở hé mắt ra, lại thấy Thẩm Sơ Trạch cười đến “phong tình vạn chủng”. Hai tay chống thành ghế, giam Uôn Vượng bên trong, thanh âm tà mị trầm thấp từ từ vang lên, khuyng đảo tâm hồn “Bánh bao nhỏ, em ngoại trừ bản thiếu gia ra, đừng cùng với người đàn ông nào khác quan hệ không rõ ràng, ngày mai bản thiếu gia sẽ chuẩn bị phòng ở cho em thật tốt, hôm nay em phải tới nơi của anh ở cả đêm a, ok~~”

Không biết chuyện gì xảy ra, Uông Vượng vốn có lập trường kiên định lại ngây ngốc gật đầu.

Thẩm Sơ Trạch vui vẻ, lập tức quay đầu xe, bay ngay về chỗ của mình.

Sau khi phục hồi tình thần, trong lòng đã biết bản thân đã lên một con tay cướp biển, Uông Vượng hối hận không ngừng, lúc này mới là ngày đầu tiên! Mới ngày đầu tiên đã bị anh dùng sắc đẹp dụ đến ở chung, ngày đầu tiên… Trời ạ, nhất định phải huy động toàn bộ tinh thần, bảo vệ điểm mấu chốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.