Nhúng Chàm Cực Phẩm

Chương 5: Chương 5: Bắt Đầu




Lại là một ngày nắng đẹp trời, Uông Vượng đồng hài dưới sự oanh tạc liên miên không dứt Uông mẫu nương nương, tâm không cam lòng không nguyện bất đắc dĩ rời khỏi giường.

Nhìn nhìn gương, lại trong gió hỗn độn .

Bởi vì ngày hôm qua Uông Vượng chịu nhiều kích thích cho nên tinh thần vẫn bị vây trong trạng thái hồi hộp, mãi cho đến rạng sáng ba giờ mới mơ mơ màng màng ngủ.

Hôm nay, khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn của nàng trở nên ám hoàng, mà trên mắt còn lộ hai cái dấu gấu mèo thâm quầng.Sắp thành quốc bảo rồi.Haizz

+.+

……

Như mọi ngày đi làm, lúc vào cửa công ty, nàng quét thẻ, nhân viên tiếp tân nhìn nàng một hồi lâu sau mới không xác định hỏi:“Chị là…… Uông Vượng.”

Tức giận nhìn thoáng qua tiếp tân trang điểm xinh đẹp, Uông Vượng gật gật đầu, bình thản hướng văn phòng đi đến.

Lại còn trang điểm nữa, trời ạ! Không sợ thiên hạ đại loạn sao ! Bốn năm đến đều là cái bộ dáng lão xử nữ ngàn năm, tự nhiên hôm nay uốn tóc, mặc váy vẽ vời dáng người, thực sự là một mỹ nữ thượng đẳng, không phù hợp nhất là mặt có một chút xanh xao, còn mang một cái kính mắt đen to vô địch, tổn hại hết một phần mị lực.

Bên trong văn phòng các nữ nhân như trước tám rất khí thế, tám kiểu tóc, tám quần áo, tám hoá trang, cuối cùng đều là tám đến trên người nam nhân, sở dĩ dám tám như thế, đó là bởi vì chủ quản còn chưa có đến.

Khi Uông Vượng tiến vào phòng làm việc là lúc các bà tám đình chỉ hết tám.

Ánh mắt tò mò nhất tề xoát xoát đều bắn về hướng Uông Vượng đồng hài.

Triệu Mạn quay tròn ánh mắt hoa đào lóe kim quang bát quái, nịnh nọt tới gần Uông Vượng:“Chị Uông~~ chị như thế này là xảy ra chuyện gì, là hoa đào nở sao?”

Triệu Mạn tiến vào công ty này không đến một năm,công lực “tám” đã nổi tiếng khắp cả tập đoàn Đế Tư, chỉ cần không có chuyện phát sinh , nếu không,không có chuyện nào là nàng không biết , nhớ ngày đó, chuyện của thái tử gia lạnh lùng khốc khốc cùng với tiểu thư tiếp tân, cũng là Triệu Mạn nàng mạo hiểm khai trừ đào ra . Uông Vượng liếc mắt nàng một cái, vừa thấy là biết cô gái nhỏ này suy nghĩ cái gì , vì thế thản nhiên mở miệng:“Chỉ là thay đổi trang phục mà thôi, mọi người đừng ngạc nhiên.” Đẩy gọng kính, Uông Vượng vào văn phòng trợ lý chủ nhiệm của nàng.

Theo thường lệ, nàng gọi nhân viên vệ sinh tới, lau bàn ghế một lần, rồi lau cửa sổ một lần, chỉ cần chỗ nào Uông Vượng đụng tới, nàng đều muốn nó phải sạch sẽ. Sau đó mới ngồi xuống bắt đầu một ngày công tác.

Lúc không có hạng mục, Uông Vượng không cần đi theo phía sau chuyên gia khảo cổ, ngồi ngồi trong văn phòng, đánh đánh văn kiện, sửa sang lại sửa sang số liệu — so với lúc học y đơn giản hơn, ít nhất làm sai cũng sẽ không chết người, công tác lại thoải mái, hơn nữa tiền lương cũng không thấp.

Bận rộn một ngày, chấm dứt cái miệng lải nhải của Triệu Mạn. Uông Vượng đẩy đẩy cái kính mắt rất nặng trên mặt, đóng máy tính lại, sửa sang bàn làm việc lại một chút, khóa cửa lại, tan sở .

Lại là một ngày tan sở đông đúc, Uông Vượng đứng ở cửa công ty nhìn trên đường từng dòng xe chạy, thần rất là hoảng. Trong không khí tràn ngập mùi xăng, làm cho người ta cảm giác buồn nôn, Uông Vượng từ trong túi xách lấy ra một cái túi nhỏ, bên trong chứa duy nhất một cái khẩu trang, thực chuyên nghiệp đem nó mang lên mặt, hoàn toàn tuân thủ nguyên tắc vô khuẩn.

Giày cao gót đặng đặng đi về hướng nhà ga công cộng, Uông Vượng đồng hài tính mặc một thân váy xa xỉ như vậy đi xe công!

Đứng ở nhà ga giao thông công cộng, Uông Vượng đứng ở đầu cũng là không có gì là lạ , không phải bởi vì quần áo xa xỉ trên người nàng mà bởi vì nàng mang cặp kính đen làm cho người ta sợ hãi.

Xe công lắc lắc lắc lắc, chở một thùng xe người đến . Vừa dừng lại, đám người ùa lên, Uông Vượng vì phát huy “tố chất” của nàng, liền đứng ở cuối cùng chờ đám người đi lên.

Xe đã chật lắm rồi, nhưng người ta cũng không ngừng mà hướng về phía trước chen lên, Uông Vượng chờ mọi người lên rồi, mới nhìn nhìn người trong xe, người chen người, người đẩy người, làm cho dạ dày của nàng như muốn lộn lên, khiến cho nàng do dự không biết là có nên lên hay không, nàng không muốn cùng người khác chen lấn trong xe, bởi vì chỗ này có rất nhiều vi khuẩn, một khi nhiễm rồi, hậu quả thật không chịu nổi. Ngày nay chất kháng sinh dùng đi dùng lại tổng cộng cũng không đến mười loại, hơn nữa hiện tại rất nhiều đã muốn mất đi hiệu lực . Uông Vượng đồng hài tuyệt đối không “mạo hiểm sinh mệnh” đi chen chúc với người khác trong xe công.

Xui xẻo cái là lúc Uông Vượng đang do dự,cửa xe thực không phúc hậu đóng lại, bên tai Uông Vượng bay tới là âm thanh không có một tia cảm tình của người bán vé:“ Hành khách xin đợi chuyến tiếp theo.”

Ở Uông Vượng nhìn xe rời đi, trời cũng tối với lại Uông Vượng cũng đói rồi, cho dù hiện tại gọi được xe thì giá cũng gắt gao vô cùng, vì thế đi vào một nhà hàng nhỏ bên cạnh.

Nhà hàng ở lầu dưới, là công ty mở, nhân viên bình thường cũng hay xuống đây ăn, cũng có nhiều khi lãnh đạo cao cấp của công ty đàm nghiệp vụ cũng dùng ở đây.

Uông Vượng bình thường hầu như là không có ăn ở bên ngoài, bởi vì nàng cảm thấy đồ ăn bên ngoài làm tuyệt đối không có sạch sẽ khỏe mạnh như trong nhà làm. Nhưng hôm nay, nàng đã không còn khí lực mà đi về nhà ăn rồi.

Bên trong nhà hàng cũng không đông người cho mấy, khá là sạch sẽ, trang trí cũng rất đẹp. Tìm một cái bàn ở trong góc ngồi xuống, đồ ăn rất nhanh đã mang lên, nàng rất không hình tượng mà ăn như lang thôn hổ yết, gió cuốn mây tàn.

Thỏa mãn sờ sờ bụng đang muốn đứng dậy rời đi, lại phát hiện ở cửa đi vào một nam nhân làm cho nàng cực kì khinh khủng! Uông Vượng nhanh chóng ngồi trở lại chỗ cũ, cúi đầu làm bộ ăn cơm.

Nam nhân làm cho Uông Vượng kinh khủng không phải ai khác, đúng vậy, chính là nam nhân ngày hôm qua ở trong shop nội y thấy nàng trần truồng a! Uông Vượng nắm chặt chéo áo, mắt thực tự nhiên cho ra mấy giọt lệ, cúi đầu cầu phúc, hướng trời cầu nguyện, rất thành tâm a.

Ông trời rốt cục cũng nghe thấy lời cầu nguyện đáng thương của nàng, nam nhân kia cùng chủ quản ngồi xuống ở cái bàn đằng kia. Lấy vị trí hiện tại của nàng, bây giờ đi ra hướng cửa, hẳn là sẽ không bị phát hiện đi .

Uông Vượng tà mắt dùng sức hướng bên kia xem xét lại xem xét. Thấy nam nhân kia khóe mắt mỉm cười, mặt mày hớn hở, nam nhân ngồi đối diện chủ quản đại nhân cũng là vẻ mặt hoa đào dạt dào. Chẳng lẽ đây là nam nam trong truyền thuyết Hoa Lệ Lệ jq?! Trách không được không có mang theo vị nữ nhân rất có phẩm khí kia a!

Uông Vượng ở trong lòng nho nhỏ YY một phen, không biết biểu tình mình WS đã bị nam nhân kia thu hết vào đáy mắt. Dấu không được cười nhẹ, nam tử trong mắt lộ ra một loại cảm xúc không hiểu.

Thật cẩn thận na thân tới cửa, Uông Vượng không biết thế nào lại quay đầu nhìn nam nhân kia, phát hiện hắn thế nhưng nhếch miệng nhìn nàng cười!

Máu toàn thân dâng lên đầu, Uông Vượng nhanh chóng hướng ra phía ngoài phóng đi.

……

Rất nhanh đến ngày họp lớp, Uông Vượng đồng hài trang điểm thật sự xinh đẹp, ngay cả Uông mẫu nương nương mắt cao hơn núi đều liên tục tán thưởng gien mình thật tốt!

Khách sạn quốc tế Côn Luân, lầu bảy. Lúc Uông Vượng đến đã có rất nhiều người rồi, làm thành một đoàn vô cùng náo nhiệt, hơi hơi nhíu mày, nàng cũng không thích cảnh tượng như vậy. Họp lớp, kỳ thật có cái ý nghĩa gì đâu? Chỉ là vì nhìn xem đồng học ngày xưa, hiện tại thành cái dạng gì? Chỉ là vì bàn về công việc của người ta, ai kiếm nhiều tiền, ai kiếm ít tiền? Có lẽ học lớp năm mươi năm sau nên so ai còn sống, ai đã muốn lên thiên đường .

A…… Một chút cười hơi trào phúng, gợi lên ở bên môi Uông Vượng, chợt lóe mà qua.

“Vượng chết! Bên này, bên này!” Nhiều người quá, Triệu Tiền phải lớn giọng kêu, mọi người ngạc nhiên đều hướng Uông Vượng bên này nhìn xem, làm Uông Vượng xấu hổ, quýnh a.

Chủ nhiệm lớp Hiệp Công, hòa ái dễ gần hướng Uông Vượng chào hỏi:“Uông Vượng, tới rồi a, lại đây, lại đây, như thế này a, Trầm Sơ Trạch, cũng tới a, các trò đến tột cùng cũng là hảo hảo hội tụ a ~ ai, đều tám năm không thấy a!”

Đây tuyệt đối là phong cách nói chuyện như trước của Hiệp Công, làm cho Uông Vượng vừa nghe đến liền nổi da gà, nịnh nọt cười đến gần Hiệp Công:“Hiệp lão sư, ngài nói chúng ta cũng tám năm không thấy , sao ngài còn nhớ rõ ta a?”

Hiệp Công nhếch miệng cười, lộ ra cái răng chuột biểu tượng của ông ta, hô:“Ta làm sao không nhớ rõ trò đâu! Đệ tử đùa tốt như vậy, ta cho tới bây giờ không gặp được quá a, nay ngàn năm gặp một thuở, đương nhiên không thể bỏ qua a!”

“Hiệp lão sư, ngài……”

“Trầm Sơ Trạch! Bên này bên này!” Uông Vượng đang muốn nói, Triệu Tiền liền đánh gãy lời của nàng, cửa lại xuất hiện một cái thân ảnh tuyệt đại phong hoa — Trầm Sơ Trạch!

Chú thích:[ phòng ngừa có người thuần khiết xem không hiểu ]

jq: Tức jian-qing, gian tình

yy: Tức yi-yin, ý dâm

ws: Tức wei-suo, đáng khinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.