Nhúng Chàm Cực Phẩm

Chương 29: Chương 29: Điện Thoại Lúc Sáng Sớm.




Sáng sớm. Uông Vượng không tình nguyện bị tiếng điện thoại đánh thức, vốn định tiếp tục ngủ tiếp, lại phát hiện tiếng chuông vang mãi không ngừng, không còn cách nào khác, duỗi tay trắng ngư ngọc, lấy điện thoại, nhắm mắt, nhấn phím trả lời, giọng ngái ngủ “Uông Vượng nghe, ai muốn chết a?”

Đối phương im lặng, mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở, Uông Vượng híp híp mắt nhìn điện thoại, lập tức một chút buồn ngủ đều không có, cái này… cái này… cái này… rõ ràng không phải điện thoại của cô, là điện thoại của Thẩm Sơ Trạch.

Lúc này, có một đôi tay bình tĩnh đưa đến bênh cạnh cô “Alo, Thẩm Sơ Trạch nghe.”



Uông Vượng hoá đá quay đầu nhìn về phía bên cạnh, anh ngủ ở trong chăn của cô, hoàn toàn tỉnh táo. Hơn nữa không mặc áo, nửa thân trần. Mà váy trên người cô cũng bị cô vén đến thắt lưng, bên dưới chỉ một chiếc quần lót, gần như trần nửa người.

“Được, được, hôm qua ngủ ở đây một đêm.”

“..”

“Ừ, không có gì, mình sẽ chăm sóc, chuyện này đợi lát nửa nói.”

“…”

“Ừ, được, cứ thế đi, tạm biệt.”

Cúp máy, Thẩm Sơ Trạch cười dịu dàng nhìn Uông Vượng,

cười rạng rỡ khiến Uông Vượng không khỏi muốn đánh anh “Anh, anh vì sao vụng trộm trèo lên giường em?” Uông Vượng kéo váy xuống, cố gắng khiến mình bình tĩnh.

Thảnh thơi gối lên tay mình, Thẩm Sơ Trạch vô lại nói “Đây là giường của anh, chẳng qua là cho em mượn thôi.”

“Vậy anh cũng không thể lén trèo lên.” Uông Vượng nói năng lộn xộn, không biết nên nói thế nào, không biết biểu đạt sự không cam lòng của mình thế nào, quả thật cũng không nhất thiết phải tức giận như thế, chỉ không biết cảm xúc từ đâu cứ thế chui ra, anh lại không khắc chế được bản thân, nói cách khác là do định lực của anh không đủ.

“Anh đâu có lén bò lên, anh là quang minh chính đại mở cửa đi vào.”

“Anh cho em chìa khoá, là em không khoá. Anh lại chưa nói sẽ không đi vào.” Thẩm Sơ Trạch cười du côn, vui vẻ nói.

Uông Vượng không thở nổi, cũng không thể tìm lời nào để phản bác, vì vậy vươn người ngồi dậy, thình lình bị Thẩm Sơ Trạch dùng sức kéo ngược lại, trọng tâm không ổn định ngã lên người anh.

So với tối qua không giống nhau, lần này anh cởi trần. Lúc ngã xuống đưa tay ra chống, vì vậy bàn tay chạm phải một cơ thể săn chắc. Không thể không nói, da Thẩm Sơ Trạch rất mềm, trơn bóng, co dãn tốt. Uông Vượng nhịn không được vuốt một cái.

Chảy mồ hôi, sắc nữ, một chút cũng không nhận ra tình huống hiện tại a.

Thẩm Sơ Trạch gắt gao nắm lấy tay cô, đem cô dựa sát vào nửa người trên, trong mắt anh bừng lên lửa tình nóng bỏng, thật muốn đem cô thiêu cháy.

Đồng chí Uông Vượng đáng thương không khống chế được cảm xúc, bị mê hoặc, ngốc nghếch xoa xoa bóp bóp. {hana: sắc nữ, ách, có điều là ta thì ta cũng… *đỏ mặt*}

Ánh mắt Thẩm Sơ Trạch càng lúc càng sâu, một bước chiếm đoạt môi cô, không kiêng nể gì. Môi dịu dàng, trằn trọc mút, đầu lưỡi linh hoạt bá đạo đẩy mở miệng cô, lướt qua hàm, đảo qua khắp nơi trong miệng cô.

Uông Vượng chỉ có thể công nhận bản thân hiện tại đầu óc choáng váng, hoàn toàn đắm chìm trong mê đắm.

Thật lâu, Thẩm Sơ Trạch mới buông cô ra, nhìn biểu tình ngây ngốc của cô, khoé miệng vui vẻ cong cao hơn “Đây là nụ hôn chào buổi sáng.”

Uông Vượng dần dần phục hồi tinh thần nói “Em còn chưa đánh răng.”

Thẩm Sơ Trạch cười rộ lên, sủng nịnh xoa đầu cô “Anh sẽ không ngại.”

Đến lúc này Uông Vượng hoàn toàn tỉnh táo, nổi bão.

Tay chân luống cuống giãy dụa đứng lên khỏi người anh “Thẩm Sơ Trạch, anh là đang cố tình bắt nạt em.” Tức giận đẩu cửa toilet, đi rửa mặt.

Thẩm Sơ Trạch vẫn nằm yên trên giường, khoé miệng không nhịn được cong lên, sau đó đứng dậy, rời khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.