Uông Vượng trong lòng tràn đầy đáng khinh thẳng tiến công ty, tựa như đã muốn quên chuyện Trầm Sơ Trạch.
Uông Vượng vừa mới đi vào cửa công ty, tự nhiên cảm giác được có hơi thở xấu đang ép gần. Nữ tiếp tân xinh đẹp
trước công ty kia bình thường con mắt cao hơn núi tự nhiên hôm nay cười
đến xuân tâm nhộn nhạo, ngay cả khi năm đó thái tử gia khốc khốc truy
đến, cô gái này đều là vẻ mặt không gợn một chút sóng, hôm nay cư nhiên
lâm vào cảnh mê trai, ai, điều này làm cho Uông Vượng vì thái tử gia mà ai oán một tiếng.
Vừa thấy Uông Vượng, Ngả Khải hai mắt
liền tỏa ánh sáng cầm trụ nàng:“Vượng tử! Cực phẩm a! Thật không nghĩ
tới thiên hạ tự nhiên còn có cực phẩm như vậy tồn tại, sớm biết vậy, tao sẽ không gả đâu! Đáng tiếc a, đáng tiếc,quá đáng tiếc!”
Uông Vượng lép bép miệng:“Đầu năm nay, ai nói kết hôn mà không thể ly hôn đâu?”
Quả nhiên, Ngải Khả trong mắt nổi lên ánh sáng khác thường, cùng lúc đó Uông Vượng tự nhiên cảm giác được có một
cỗ khí lạnh cực lớn từ sau lưng phát ra, mắt thoáng nhìn, trời ạ! Chạy
nhanh lên, chạy nhanh lên, thái tử gia đến đây, tự nhiên bị thái tử gia
nghe được nàng xúi giục lão bà hắn cùng hắn ly hôn, hồng hạnh ra tường,
xong rồi xong rồi……
“Uông Vượng……” Ngải Khả thấy Uông Vượng
tự nhiên lại chạy trối chết, quay đầu, ách, nhìn đến hủ dấm chua nhà
nàng đang hùng hổ đến đây, rụt rụt cổ, nuốt nuốt nước miếng, xong rồi.
……
Uông Vượng đi đến cửa văn phòng mới phát
hiện, chủ quản đại nhân cư nhiên đang ở trong, hơn nữa âm thanh to rõ
ràng giới thiệu với mọi người, tựa hồ là một cố vấn luật sư mới tới (mọi người có đoán được là ai ko nào??? >0hóng chuyện.
“Anh…… Anh……” Bị vây trong cảm xúc cực
hạn Uông Vượng không thể nói được một câu đầy đủ. Hắn đây là có ý gì,
đoạt lần đầu tiên của mình, còn không cho mình sống yên ổn, ở công ty
tạo cho mình chuyện xấu bát quái, hắn biết rõ mị lực bản thân, còn đem
nàng đẩy vào chuyện lục đục với nữ nhân trong công ty!
Trầm Sơ Trạch cặp mắt hoa đào câu hồn như trước không có hảo ý, cười, bạc thần lạnh lạnh phun ra một câu:“Giận
thương can, hỉ thương tâm, tư thương tì, ưu thương phế, khủng thương
thận, chậc chậc, em học y sao, cảm xúc dao động lớn như vậy? Thật không
biết em là tốt nghiệp như thế nào!”
Nói xong, nghênh ngang mà đi, bỏ lại Uông Vượng đứng đó sắc mặt giận dữ tái xanh.
Uông Vượng phẫn nộ trong gió hỗn độn,
người giận thì bế tắc tâm trí, vì thế nàng rống lên một câu không quan
hệ gì:“Trầm Sơ Trạch! Hỗn đản! Anh chờ xem!”
……
Giữa trưa, Uông Vượng cùng Triệu Mạn ăn
cơm, Triệu Mạn vừa đặt mông xuống ghế liền hé ra khuôn mặt bát quái hề
hề tìm hiểu chuyện Trầm Sơ Trạch và Uông Vượng.
Uông Vượng núi lửa bùng nổ, nghiến răng nghiến lợi cầm thìa uy hiếp:“Em dám ‘tám’ chuyện của chị ra ngoài, chị lột da em, hừ!”
Đáng thương Triệu Mạn bị hoảng sợ, rụt
trở về, Uông Vượng vẻ mặt bình tĩnh hỏi:“Em đem chuyện Trầm Sơ Trạch một năm gần đây nói cho chị một lần, nếu nói xạo, hắc hắc, em tự biết!”
Không có hảo ý cười cười, hơn nữa uy hiếp rõ ràng, đáng thương Tiểu Mạn.
Triệu Mạn sợ sệt rút cổ, vì thế tinh tế
đem chuyện Trầm Sơ Trạch ‘tám’ hết một lần, bao gồm hắn thích ăn cái gì
không thích ăn cái gì, một ngày tấm mấy lần, một lần tắm mất bao lâu,
ngay cả bạn gái hắn ‘ngày nghỉ lễ’ là ngày mấy đều ‘tám’ rành mạch!
Lúc Uông Vượng đang cảm khái công lực
‘tám’ của Triệu Mạn đồng thời không khỏi bởi vì tin Trầm Sơ Trạch có bạn gái mà mất mát. Sau đó lại cảm thấy phẫn nộ, nam nhân này trêu chọc
mình làm cái gì, ân oán hắn cùng nàng đã qua đi tám năm, gặp ở họp lớp
thì không nói làm gì nhưng còn làm ra 419, thực không phải cái thứ gì
tốt.
“U! Tiểu bánh bao, thì ra em có hứng thú
với anh như vậy a!” Trầm Sơ Trạch không biết từ chỗ nào chui ra, tự
nhiên ngồi xuống bên cạnh Uông Vượng,“Em muốn biết cái gì, trực tiếp hỏi anh a, chuyện của anh anh rõ nhất ~.~!” Sau đó còn trát trát cặp mắt
phóng điện, mặt dày mày dạn, để sát vào bên tai Uông Vượng, nhỏ
giọng,“Ngay cả hôm nay anh mặc quần lót màu gì đều nói hết.” (á á á,
Trầm ca biến thái quá…..=.=`)
Uông Vượng mặt đỏ bừng, trong gió cuồng
loạn (hắc hắc hắc, cấp độ cao hơn, ko còn ‘trong gió hỗn độn’ nữa!!~.~). Từ khi hắn đi đến đây, trong nhà ăn người ta bốn phương tám hướng đều
quay đều lại nhìn, đã muốn rất dọa người rồi! Nam nhân buồn chán phúc
hắc này còn lăng xê chính mình như vậy, thực không phải cái người gì
tốt! Hung hăng trừng mắt Trầm Sơ Trạch một cái, xấu hổ dùng sức gạt tay
hắn ra, đứng lên trực tiếp bỏ cơm chạy lấy người.=.=`
“Từ từ thôi.” Trầm Sơ Trạch từ trong bàn
rút tay ra, đè vai Uông Vượng lại,“Tiểu bánh bao, em làm sao mà vừa thấy đồng học liền chạy trốn nhanh như vậy?”
“Ngồi xuống ăn đi, anh còn chưa ăn đâu,
cùng nhau ăn, tiểu—bánh– bao.” Trầm Sơ Trạch yêu nghiệt nở nụ cười mê
hoặc tâm trí, trực tiếp kéo Uông Vượng ngồi xuống, không muốn cùng hắn
thân cận quá Uông Vượng bất đắc dĩ chỉ có thể na ra xa, nhưng là lại na
không được, cho nên chỉ có thể làm bộ bình tĩnh tiếp tục ăn.
Triệu Mạn ngồi ở đối diện ánh mắt không
ngừng lóe bát quái, đôi nam nữ trước mặt này hẳn là có chuyện gì đó. Vì
sự nghiệp bát quái, cho dù Trầm Sơ Trạch khí có cường đại hơn nữa, Triệu Mạn nàng cũng không sợ, vì thế to gan giả bộ lắp xắp hỏi.
“Cái kia, Trầm đại luật sư, lần này anh đến công ty chúng em bao lâu a?”
“Ân, xem tình huống trước mắt.” Trầm Sơ
Trạch tao nhã đem canh đưa đến miệng, hầu kết khêu gợi lăn lộn, làm nhóm sắc nữ ở một bên nhìn lén chảy nước miếng ròng ròng,“Nếu mau thì hai ba tháng, nếu chậm thì khoảng một năm rưỡi.”
Ách! Vừa mới còn ôm hy vọng hắn nói hai
ba tuần, Uông Vượng lúc này ngửa mặt lên trời thở dài , Bồ Tát ơi Bồ
Tát, ta nhiều năm như vậy thắp hương tưởng niệm ngài, dập đầu lạy ngài
nhiều như vậy, không quản ngài nằm ở trên núi cao cũng khăn gói lên thăm ngài, lão nhân gia ngài như thế nào không phù hộ cho ta!
Sắc nữ Triệu Mạn trong lòng đang suy nghĩ làm sao để moi tin bát quát từ Trầm Sơ Trạch cho nên, không để ý tới
ánh mắt giết người của Uông Vượng, Triệu Mạn vẫn là bát quái:“Cái kia,
Trầm đại ca.” Nhìn một cái, xưng hô nhanh như vậy liền thay đổi, Uông
Vượng tức tới cái mũi đều muốn bốc hơi,“Cái kia, em muốn hỏi một chút,
anh cùng Vượng tỷ có phải đã sớm biết nhau không vậy?”
“Đúng vậy, chúng ta là đồng học từ hồi
trung học.” Trầm Sơ Trạch một bên tao nhã ăn cơm, một bên tâm tình tốt
lắm trả lời tất cả các câu hỏi, hơn nữa đem thật sự kể lại, những câu
người ta muốn hỏi mà còn chưa dám hỏi đều trả lời hết,“Chúng ta quan hệ
rất tốt, khi đó Uông Vương làm bài tập không được đều kêu anh giải giùm. Hơn nữa, Uông Vương còn gặp qua mẹ anh rồi.”
Vì thế tin tức nổ mạnh liền từ thánh địa bát quái này truyền đi nơi khác với tốc độ ánh sáng.
Uông Vượng rất muốn bùng nổ, nhưng mà tại đây căn tin nhiều người nhiều miệng, nàng vẫn là tự thôi miên chính
mình nhịn đi nhịn đi. Nhưng chuyện từ hồi trung học mà Trầm Sơ Trạch còn nhớ rõ như vậy thật không dễ dàng, không gặp đã tám năm rồi mà hắn còn
nhớ kĩ đến vậy. Chẳng lẽ hắn vẫn còn quan tâm đến mình ?