Nhúng Chàm Cực Phẩm

Chương 1: Chương 1: Phiền Lòng




Uông Vượng toàn thân nằm dài trên giường, gục, nằm ngay đơ….không được, cái này không thoải mái, mệt mỏi,đổi một cái tư thế khác, sách vở bày bừa hai bên hông, hai tay chống cằm nằm lười trên giường.Lúc này, một ánh mắt “biến dị ” chặt chẽ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính—-nơi đó, hai chàng trai đang dính thân vào nhau!!!!

Không sai, tiểu sắc nữ năm đó nay biến thành hủ nữ ah, ông trời có mắt!!!

“Ring ring ring, bạn có tin nhắn, ring ring ring, bạn có tin nhắn”, tiếng tin nhắn của điện thoại vang lên siêu to.

Lúc mới đầu điện thoại của cô, trừ khi lúc cô cầm nó lên coi giờ, còn lại ai gọi cô tìm khắp nơi đều không thấy.

Sau đó mẹ cô thấy vậy lên tiếng, kêu cô đổi cái điện thoại âm thanh lớn hơn, nhưng ai ngờ Uông Vượng vì cái vỏ ngoài xinh đẹp, chết sống không đổi, ôm cây gậy LG không buông tay, làm Uông mẫu nương nương cũng pó tay…

Ai ngờ người tính không bằng trời tính, cái LG xinh đẹp của Uông Vượng mà Uông mẫu nương nương cằn nhằn không đến một tháng sau, ở trong xe bus đổi chủ.

Sau đó cô năn nỉ Uông mẫu nương nương cho tiền mua một cái điện thoại khác, cuối cùng không có kết quả, chỉ có thể cắn răng đi mua một cái điện thoại made in china âm thanh siêu lớn này. Sau cuộc “thánh chiến” đó, cô không bao giờ mơ tưởng thêm cái điện thoại nào nữa.

Mở tin nhắn ra, người gửi tin là Triệu Tiền, bạn hồi trung học của cô, nói cái gì là họp lớp, kêu cô bắt buộc phải đi , nếu không thì cho Trầm Sơ Trạch đến bắt cô , vân vân và vân vân…

Lần này đến lượt Uông Vượng trợn trắng mắt, lật danh bạ tìm số của Triệu Tiền, gọi qua cho nó. Cô ghét nhắn tin, tuy rằng gọi điện có vẻ phí tiền nhưng cẩn thận tính kĩ thì nó lại lợi hơn, lại ích tốn sực, phù hợp với những người lười như cô.

“Uy ~ thân ái ~” giọng Uông Vượng ôn ôn nhu nhu vang lên. Cô là người Giang Nam điển hình, lúc đầu cũng không để ý, sau lên đại học cô mới phát hiện, giọng của cô quả thật là rất ngọt! Nhưng là không có biện pháp, đây là trời sinh mà.

“Uông Vượng kia, mày không muốn sống nữa sao? Dám gọi điện thoại cho tao, không biết là tao nghe điện thoại cũng tốn tiền sao, có biết tao tháng này tao không còn tiền không, ngày mai….”

Đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến giọng con gái cao tám quãng. Uông Vượng chỉ có thể đưa điện thoại rời xa chính mính, lúc sau đợi người bên ấy nói xong mới đem lại gần, vì thế hình thành một tư thế quái dị, một bên không ngừng lấy điện thoại đưa ra đưa vào, một bên cái cổ không ngừng kéo dài ra chăm chú nhìn vào vi tính.

“A Tiền ơi, chị hai nhanh chóng hạ hỏa, nói nhanh chuyện chính đi, nói xong tắt liền.”

“Uông Vượng, mày là đồ vô lương tâm, thật vất vả chị em chúng ta mới nói chuyện, mày liền vô tình như vậy tắt máy…..”

Uông Vượng“im lặng lắng nghe,nhưng không biết chừng nào mới hiểu”, haizz, sớm biết tình huống này cô không gọi điện thoại đâu, nhìn bây giờ mà xem, Triệu Tiền này không biết nói đến khi nào nữa….

“Blablablablabla……đúng rồi, Vượng Vượng, hợp lớp lần này, mày nhất định phải tham gia đó.”

Uông Vượng lúc này đang điều chỉnh âm lượng vi tính, cô sợ hai nam nhân này lửa nóng xông lên âm thanh bị Triệu Tiền nghe thì xong luôn, hình tượng của cô liền bị hủy! Mặc dù ở trước mặt Triệu Tiền cũng không có hình tượng gì, nhưng cũng không thể sơ suất!

“Vì sao?” Cô lười biếng hỏi, nhớ lại lúc trước cô học đại học bảy năm, đi làm cũng một năm, không sai biệt lắm là tám năm chưa bao giờ cô đi họp lớp. Nguyên nhân chính là cô không muốn gặp cái người kêu là Trầm Sơ Trạch kia. Tám năm trôi qua, không biết anh ta hiện tại như thế nào.

“Nhiều lời vô nghĩa, đương nhiên là nữ cường nhân của trường trung học chúng ta mời đó, bà ta còn chỉ đích danh Uông Vượng của mày mà”.

“Không thể nào….” Uông Vượng kinh ngạc nói. Một nữ sinh thành thích thường thường, không hé răng sẽ trở thành trong suốt, không lý nào còn có người nhớ kĩ!

“Tại sao lại không thể? Nếu mày dám không đến, tao liền đem theo Trầm Sơ Trạch đến nhà giết mày! Hừ hừ! Năm nay Trầm Sơ Trạch ngàn năm không tham gia hợp lớp cuối cùng cũng tới.”

“Oh my god! Sao tao lại quen cái đứa bạn như mày chứ?” Uông Vượng khóc không ra nước mắt, thầm mắng Trầm Sơ Trạch kia, đang yên ổn ở nước ngoài sao tự dưng lại trở lại chứ?

“Tao mặc kệ, chủ nhật tối 6h, ở khách sạn Quốc Tế Côn Luân, tốt nhất là mang theo tiền, rủi mời khách nhà giàu không đến, chúng ta AA đều mọi người(là chia đều ra trả tiền á), cứ như vậy, nhớ nha, bái bai…”

Uông Vượng cầm điện thoại nghe thật lâu âm thanh “Tut tut tut…”, khóc không ra nước mắt.

Làm sao bây giờ, tuy nói cùng Trầm Sơ Trạch năm đó cũng không có gì, nhưng đó là mối tình đầu của cô, tuy là cô mến đơn phương không có nói với ai hết, cho dù là Trầm Sơ Trạch anh ta cũng không biết,ngoại trừ Triệu Tiền tự nó nhìn ra manh mối.

Mãi đến khi tốt nghiệp trung học, lên đại học, nam sinh cũng có người thổ lộ với cô, cô luôn cố tình tìm kiếm bóng dáng Trầm Sơ Trạch trên người họ. Cuối cùng là vì không chịu nổi ý nghĩ mình lợi dụng người ta như vậy nên cô cự tuyệt bọn họ.

Ảnh hưởng của Trầm Sơ Trạch đối với cô không thể nghi ngờ là rất lớn, bởi vì trên mặt anh ta khi cười lên sẽ có một cái lúm đồng tiền, sau đó cô liền thiên vị những nam sinh có lúm đồng tiền, bởi vì làn da của Trầm Sơ Trạch thật trắng thật trắng, cho nên cô đặc biệt thích nam sinh da trắng như anh ta.

Nhưng cho dù bọn họ giống nhau, nhưng họ cũng không phải Trầm Sơ Trạch, miễn miễn cưỡng cưỡng quy họ cùng một chỗ, đối với bọn học thật không công bằng.

Đối với tình yêu, Uông Vượng luôn chân thành, trong từ điển của cô, không có từ đùa giỡn tình yêu. Khi cô học đại học, mọi người xem tình yêu như trò chơi, thay thay đổi đổi liên tục, cô lúc đó chỉ hướng về tình yêu: kính nhi viễn chi. Sau khi tốt nghiệp xong, phát hiện xã hội “tiểu tam”( người thứ ba) hoành hành, nên cô cũng không thiết tha gì tình yêu, cô thấy rằng cô không chịu nổi cái hậu quả thất tình.

Trên giường bò dậy, đóng máy tính, lấy tay vuốt vuốt tóc.

“Mẹ ~” Uông Vượng hữu khí vô lực kêu một tiếng.

“Làm gì….”Uông mẫu nương nương nhẹ nhàng lên tiếng.

Lẹp xẹp mang dép ra ngoài, thấy Uông mẫu nương nương đang xem Lý Vân Ca lão huynh đang khàn khàn ca, Uông Vượng ngồi trên tay ghế sopha, dựa vào Uông mẫu nương nương, nịnh nọt cười nói: “Mẹ~~, con với mẹ đi mua quần áo nha”

“Cái gì?” Uông mẫu chằm chằm nhìn Uông Vượng như thấy quái vật ngoài hành tinh, âm thanh không khỏi đề cao tám quãng, “Sao tự nhiên lại muốn đi mua quần áo? Sao vậy, không sợ mệt mỏi?”

“Mẹ ~” Uông Vượng mặt hơi đỏ,“Là do con đi họp lớp hồi trung học, nên nghĩ phải mặc đẹp một chút.”

“Uy! Đi gặp lại mối tình đầu nên diện hả?” Uông mẫu nương nương cười gian tà, “Bình thường con đi làm mặc một thân lão xữ nữ, sao mẹ la thế nào cũng không nghe?Mẹ rủ con đi mua quần áo con không chịu? Bây giờ lại muốn đi! Nói cho con biết, bây giờ mẹ không rảnh!” Sau quay mặt tiếp tục xem Lý Vân Long lão huynh của bà.

“Mẹ ~~ mẹ ~~ mẹ ~~” Uông Vượng kéo tay áo mẹ, bắt đầu làm nũng.

Uông mẫu nương nương vẫn không nhúc nhích. Uông Vượng không có cách nào khác, lấy điện thoại ra uy hiếp: “Mẹ, mẹ không đi mua chung với con, con đi tìm chị dâu đi chung!”Uông Vượng giơ cao điện thoại, làm bộ như muốn gọi cho chị dâu.

“Dừng tay!” Mẹ Uông rút cuộc chịu không nổi nhìn cô, “Nha đầu chết tiệt kia, chị mày mang bầu tám tháng rồi, mày còn muốn rủ nó đi mua quần áo chung với mày, mày muốn chết hả?”

Uông Vượng vẻ mặt khu khích: “Mẹ quản con? Con lại không đi với mẹ!”

Mẹ Uông tự mình bình tĩnh, nuốt lửa giận xuống, sau cũng lấy ra một cái điện thoại sản phẩm trong nước, dương dương tự đắc: “Mày gọi đi, mẹ cũng gọi, mẹ gọi cho anh mày, xem nó bênh bà xã bảo bối của nó, hay là đứa em gái không gả ra ngoài như mày!”

“Ai…Đừng….!” Đáng thương Uông Vượng vừa mới kiêu ngạo một lát, đã bị khí thế của Uông mẫu nương nương nhà mình ngăn chặn không còn một mống.

Ông trời không có mắt! Trải qua hai mươi bảy cái xuân thu, địa vị của Uông Vượng hài đồng trong nhà cũng không cải thiện tí nào, xếp từ trên cao xuống là Uông mẫu nương nương, con trai của Uông mẫu nương nương, chồng của Uông mẫu nương nương, cô là con gái của Uông mẫu nương nương, vĩnh viễn xếp hạng cuối cùng, Uông Vượng cô có thể không sợ Uông mẫu nương nương, chồng của uông mẫu nương nương, nhưng mà không thể không sợ con trai của uông mẫu nương nương áh!

Những tưởng có thể dùng thời gian hai mươi bảy năm để vùng lên đánh bại vị trí của “Ba hòn núi lớn”, cuối cùng “Đại sơn” vẫn như cũ, lù lù bất động!!!!

Ông trời ơi!!!!!!

Uông Vượng thở dài một hơi, không có biện pháp, vẫn là tự thân vận động thôi, chứ ngăn tủ quần áo của mình thật sự là không thể gặp người! Kỳ thật cũng là có thể gặp người , nhưng không thể mặc nó đi gặp Trầm Sơ Trạch. Có câu nói chân lý này ngàn năm vẫn đúng : Tủ quần áo của con gái bao giờ cũng thiếu một bộ.

Thật ra cô có thể rủ Triệu Tiền cùng đi, nhưng cảm thấy tha người ta đi dạo phố mua quần áo là không phúc hậu chút nào, nên không tìm người đi chung nữa.

Cô cũng không biết tâm tình của mình bây giờ ra sao nữa, có lẽ Trầm Sơ Trạch đã quên cô, vậy giờ cô còn chưng diện làm gì, nhưng mâu thuẫn cái là con gái thường không quên được mối tình đầu, lúc gặp được đối tượng thầm mến một thời theo bản năng đều đem mặt tốt nhất thể hiện ra.

Cho nên tráng sĩ Uông Vượng sau một hồi hạ quyết tâm, hùng hùng hổ hổ bước ra ngoài đường thực hiện hành trình đi mua quần áo!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.