Sáng kiến hợp lý hóa của Thuốc Nước
Ngày hôm sau vẫn tiếp tục hái lê hái táo và lại thêm một chiếc ô-tô nữa để vận chuyển – ô-tô tám bánh chạy bằng hơi nước của Đinh ốc. Tại sao xe của chú lại đến đây?
Số là ở Thành phố Diều, người ta rất lo lắng vì không thấy chú Bánh vòng trở về. Tại sao sau khi đưa Bu loong và Đinh vít đến Thành phố Xanh thì chú lại đi biệt tích? Bà con đều hỏi Đinh ốc, yêu cầu chú đi xem thử có xảy ra tai nạn gì chăng. Rốt cuộc là Đinh ốc đã gặp Bánh vòng đang đánh xe chở lê táo, thế là chú cũng cùng làm như bạn.
Bà con ở Thành phố Diều chờ đợi chú hoài, đến tận chiều tối. Sang ngày hôm sau, chú vẫn mất tăm. Thế là thiên hạ đưa ra những tin đồn thật là kỳ lạ. Người thì cho là trên đường đi Thành phố Xanh, chú Đinh ốc đã bị con Yêu tinh bắt, một con Yêu tinh đã ăn thịt tất cả những người không may gặp phải nó. Người thì bảo là không phải Yêu tinh mà chú Đinh ốc đã bị con Quái vật bắt kia. Người thì nói là có con rồng ba đầu – họ chẳng tin là có con Quái vật đâu – ừ, một con rồng có ba cái đầu ở Thành phố Xanh, mỗi ngày nó chén thịt một cô tí hon nhưng nếu vớ được chú tí hon thì nó cũng chén như thường vì thịt con trai ngon hơn con gái. Sau khi nghe chuyện về con rồng ba đầu chẳng ai dám đi đến Thành phố Xanh nữa; cứ nằm ở nhà là khôn hơn hết. Tuy vậy cũng có người cả gan đi đấy, bất chấp mọi sự.
Đó là chú Đinh dép lừng danh mà chúng ta đã biết ở trên kia. Ai cũng cho chú là người rồ dại. Một chú tí hon mà dám xông vào miệng lưỡi con rồng khát máu. Người ta muốn ngăn giữ chú nhưng chú chẳng nghe ai cả. Chú trả lời rằng chú rất hối hận vì đã đối xử không tốt với các cô tí hon và bây giờ chú bị lương tâm cắn rứt nên chú sẽ đi nhổ dãi vào đuôi con rồng để chuộc lại lỗi lầm cũ. Con rồng sẽ chết và hết gieo tai họa cho Thành phố Xanh. Không hiểu chú đã học được ở đâu cái phép hễ nhổ dãi vào đuôi rồng là con rồng sẽ chết lăn quay! Đinh dép ra đi: người thì than vãn tiếc thương, người thì cho rằng dù sao cũng chẳng tổn thất lớn lao gì lắm. Thành phố Diều sẽ bớt đi một gã vô dụng và bà con sẽ được yên ổn hơn.
- Nếu chúng mình không biết cách cải tạo cậu ta thì là tại lỗi ở chúng mình thôi. – Một số người nói.
- Thôi đi! Cải tạo hắn ấy ư? Xấu nết đánh chết cũng không chừa đâu. – Số khác lại nói.
Rõ ràng số thứ nhất chưa bị chú làm khổ đến mức phải căm ghét chú còn số thứ hai thì đã từng bị chú làm cho thất điên bát đảo.
Đinh dép không trở về Thành phố Diều cho nên bây giờ người ta càng tin chuyện con rồng và lại kể lắm chuyện thật kỳ quái. Mỗi người thêm thắt cho nó một cái đầu thành ra đáng lẽ chỉ có ba cái đầu, nó đã trở nên con rồng trăm đầu. Dĩ nhiên đó chỉ là điều bịa đặt. Các bạn đọc thông minh nhất của tôi chắc đã đoán ra vì sao chú Đinh dép không trở về. Còn đối với các bạn khác, tôi có thể nói rằng chú Đinh dép không bị con rồng chén thịt đâu, bởi vì rồng không ăn thịt ai cả và vả lại chẳng có rồng riếc gì hết.
Chú Đinh dép chỉ làm một công việc mà chú rất say mê là leo lên cây táo. Làm việc ấy thích thú lắm chứ, nhưng dù sao cũng có đôi chút nguy hiểm. Nhưng mà có chú tí hon nào lại chịu lùi bước trước khó khăn nguy hiểm?
Chỉ mình chú Thuốc Nước ở nhà thôi. Chú đang bận ngập đầu vì những bức tranh đã đặt. Cô tí hon nào cũng muốn có một bức chân dung và dĩ nhiên là phải vẽ cho tuyệt đẹp. Chú đã giải thích hoài cho các cô hiểu rằng mỗi cô có thể đẹp một cách khác nhau và cặp mắt không cần cứ phải to thì mới là đẹp, thế mà tất cả các cô đều đòi chú phải vẽ mắt cho thật to, lông mi thật dài, lông mày thật cong và mồm thì thật nhỏ. Rốt cục, chú phát chán và cứ vẽ theo lời các cô đề nghị. Nghĩ cho cùng thì như thế tiện hơn vì chú tránh được những cuộc cãi vã vô ích mà chú lại càng dễ dàng làm việc. Cô nào cũng muốn vẽ như nhau cho nên chú làm sẵn một cái mẫu.
Chú lấy một mảnh bìa cứng cắt một đôi mắt thật to, một cặp lông mày thật cong, một cái mũi thẳng rõ xinh, một đôi môi mỏng dính, một cặp má lúm đồng tiền, hai cái tai nhỏ nhắn ở hai bên, một mái tóc ở bên trên và một cái cổ gầy nhẳng ở dưới với đôi bàn tay có những ngón thon dài.
Hình mẫu làm xong, chú chuẩn bị vẽ tranh hàng loạt. Tại sao chú lại gọi như vậy? Các bạn xem đây sẽ rõ. Sau khi đặt hình mẫu lên trang giấy, chú chỉ việc đưa bút vẽ lên các bộ phận đã cắt khác nhau và mỗi thứ lại dùng một màu riêng biệt: màu đỏ thắm để bôi môi, màu nhạt để vẽ mũi, tai và bàn tay, màu nâu và vàng để vẽ tóc, màu xanh và nâu để vẽ mắt và thế là bức phác họa đã hoàn thành. Chú đem phân loại các bức phác họa ấy. Cô nào thích vẽ mắt xanh và tóc nhạt thì chú chọn bức phác họa mắt xanh và tóc nhạt, chú chỉ việc vẽ thêm vào tí chút cho giông giống và thế là bức chân dung đã xong xuôi. Chú lại làm sẵn cả những bức phác họa cho các cô tóc nâu và mắt nâu nữa. Chưa bao giờ Thuốc Nước vẽ nhiều chân dung trong một thời gian ngắn như thế, cho nên chú đã nảy ra một sáng kiến kỳ diệu: với cái hình mẫu mà chú đã cắt, – dĩ nhiên là hình mẫu phải do họa sĩ cắt mới được, – thì bất cứ ai cũng có thể chuẩn bị các bức phác họa cho chú. Chú đã nhờ Ngộ Nhỡ giúp việc cho chú. Ngộ Nhỡ làm rất thành thạo, các bức phác họa của chú cũng giá trị ngang với những bức của Thuốc Nước và nhờ sự phân công đó mà công việc làm lại còn nhanh hơn. May cái là số tranh đặt vẽ không giảm đi mà lại ngày càng tăng lên. Ngộ Nhỡ rất tự hào về nghề nghiệp mới của chú và nói luôn miệng:
“Chúng mình là họa sĩ đấy”.
Trái lại, Thuốc Nước chẳng hài lòng chút nào về những bức tranh bôi bác ấy. Trong các bức chân dung chú đã vẽ ở Thành phố Xanh, theo ý chú thì chỉ có hai bức có thể coi là tác phẩm nghệ thuật: đó là tranh của Bạch tuyết và Mắt xanh; ngoài ra thì chỉ đáng đem đậy chum đậy vại mà thôi. Nhưng các cô tí hon thì lại có ý kiến khác chú. Cô nào cũng thấy chân dung của mình rất xinh đẹp và đó là điều chủ yếu. Còn chuyện giống hay không thì theo ý các cô chỉ là điều phụ. Tất cả là tùy ở cách nhìn của các cô mà thôi.