Những Đóa Hoa Không Tàn Úa

Chương 14: Chương 14




Vừa ra khỏi cửa mấy bước, Thủy giật tay Phong ra rồi nói.

- Sếp à… anh nói là không thích phụ nữ mà còn đi ăn với tôi làm gì?

- Tôi nhớ đã nói là sẽ có việc cần nhờ cô rồi mà.

Nhờ là mời đi ăn đó hả? Thủy bó tay với câu trả lời của sếp. Hay… sếp thích Thủy nên viện cớ nhỉ? Thủy nhìn Phong châm chọc.

- Đừng nói là anh thích tôi đấy nhé!

- Cô mơ à?

- Nếu không phải thì tốt. Tôi không thích đàn ông, nên là anh đừng nên mơ mộng gì với tôi.

Thủy lạnh lùng nhìn Phong làm Phong thoáng ngạc nhiên. Đúng là cô ta thực sự không thích Phong chứ không phải chỉ là giả vờ như Phong từng nghĩ. Nhưng cô ta không thích đàn ông là thật sao, chẳng hiểu sao Phong lại cảm thấy mất mát điều gì đó khi nghe Thủy nói vậy.

- Đó là chuyện của cô, ngoan ngoãn nghe theo tôi là được rồi. Đi thôi!

Phong nói rồi lại kéo tay Thủy bước ra cổng công ty, bước qua những khuôn mặt đỏ lên vì ghen của mấy cô mấy chị ở đó.

Phong đưa Thủy đến một bệnh viện quốc tế làm Thủy vừa ngạc nhiên vừa tò mò. Bước lên khu lão khoa, phòng 1211, Phong nhẹ nhàng mở cửa bước vào.

Phòng chỉ có một cụ bà tóc bạc phơ có khuôn mặt phúc hậu, nhỏ bé gầy guộc trong bộ quần áo bệnh nhân đang nằm thiu thiu ngủ. Cô y tá trẻ đang pha nước cam cho bà, thấy Phong đến, cô ta tươi cười nói nhỏ.

- Anh Phong đến rồi đấy à, hôm nay bà ăn hết cháo đấy anh ạ, bà chưa ngủ đâu, anh chị cứ vào ngồi chơi với bà.

Thủy líu ríu theo sau Phong vào ngồi ở cạnh giường. Phòng bệnh viện mà như phòng khách sạn vậy, đúng là gia đình có điều kiện có khác.

- Phong đến chơi với bà đấy à cháu.

- Bà…

Phong vội đỡ bà dậy. Bà Phong năm nay ở độ tuổi tám mươi. Bà nhìn Thủy rồi cười hiền.

- Phong còn dắt theo ai đến thăm bà thế này?

Phong quay sang Thủy, đưa tay lên eo Thủy giới thiệu với bà, giọng anh có chút xúc động.

- Cô gái này là Minh Thủy, bạn gái của cháu bà ạ. Em chào bà đi Thủy, bà là bà nội của anh.

- Cháu chào bà.

Bà nội Phong run run vẫy Thủy lại gần, nắm lấy tay Thủy bằng đôi tay đồi mồi yếu ớt làm Thủy bất giác nghẹn ngào. Có lẽ bà đã yếu lắm rồi.

- Ừ… xinh gái lắm, thế là bà yên tâm rồi. Bà thương thằng Phong nhất nhà cháu ạ, ngày bé nó tội nghiệp lắm, bà lại không ở gần nên không làm gì được, bà vẫn hối hận mãi, may giờ nó cũng có bạn gái xinh đẹp thế này rồi…

- Bà… bà đừng lo, anh Phong là một giám đốc tài năng lắm bà ạ, anh ấy lại còn tốt với mọi người nữa…

Thủy nói vậy với bà vừa là những lời thực lòng, vừa là muốn làm bà vui. Bà đưa tay vuốt tóc Thủy, mệt nhọc nở nụ cười.

- Nó có bắt nạt gì cháu không?

Thủy vội lắc đầu.

- Nó bắt nạt gì cháu thì cứ mách bà nhé, từ ngày bị con mụ phù thủy đó hành hạ mà nó trái tính trái nết lắm, bà cứ lo nó không phát triển bình thường.

Đúng là không phát triển bình thường thật. Thủy nghĩ thầm trong đầu, nhưng anh ta từng bị ai đó hành hạ sao? Thủy cứ nghĩ một người sống trong nhung lụa từ bé như Phong hẳn là phải sung sướng lắm chứ. Thủy đã nghe các chị em trong phòng buôn chuyện và được biết Phong là con trai duy nhất của tổng giám đốc Việt Phong rồi mà, thảo nào hắn mới có hai mươi bảy tuổi đã được nắm quyền giám đốc chi nhánh.

Thủy quay sang nhìn Phong, ánh nhìn có chút thương cảm làm Phong không hài lòng. Cô ta nhìn thế là có ý gì, thương hại Phong sao, Phong không cần điều đó. Phong che giấu bực bội ôm lấy vai Thủy, kéo Thủy lại gần.

- Bà yên tâm đi, cháu cưng Thủy còn chẳng hết nữa là, chúng cháu sẽ nhìn hình mẫu ông bà để học tập ạ.

Thủy ngượng ngùng trong vòng tay tranh thủ của Phong. Phong lại còn tranh thủ thêm một nụ hôn nhẹ lên gò má Thủy nữa. Hừm… có cần thiết phải diễn sâu thế không hả sếp, bà sếp tin sái cổ rồi còn gì. Nét mặt bà giãn ra khi được nhìn hai đứa cháu hạnh phúc bên nhau làm Thủy khẽ thở phào, lòng Thủy bỗng nhiên nhẹ nhõm theo bà. Chắc hẳn bà rất vui khi được chứng kiến hạnh phúc của Phong, chỉ là… tiếc rằng tất cả chỉ là một vở kịch. Thủy trầm xuống khi lòng cô dấy lên chút hối hận vì lừa dối.

- Cha bố anh, được như ông nội anh thì tôi mừng quá. Mà ông ấy cũng đi được năm năm rồi ấy nhỉ, đêm nào tôi cũng khóc vì nhớ…

Bà nói rồi lại đưa tay gạt nước mắt trên đôi mắt mờ đục vì tuổi tác. Những kỷ niệm hạnh phúc bên người chồng đầu ấp tay gối lại ùa về làm bà nghẹn ngào xúc động. Phong lo lắng trấn an bà.

- Bà cứ buồn thế ông làm sao mà yên tâm đi được.

- Tôi cũng sắp theo ông ấy rồi, tôi mong lắm mà trời chưa thương…

- Bà đừng nói thế… bà còn sống lâu với anh Phong, còn phải bế con của chúng cháu nữa chứ ạ.

Thủy nói rồi đỏ bừng cả mặt, còn Phong thì ngạc nhiên rồi tủm tỉm... nắm chặt tay Thủy. Thủy chỉ muốn bà nội Phong được vui thôi mà, có lẽ tình hình bà thế này cũng không còn được lâu nữa, Phong có cần phải tỏ thái độ thế không?

- Đúng rồi bà. Bà còn phải sống lâu với chúng cháu đấy bà!

- Được rồi… tôi còn phải được ẵm chắt tôi mới đi… anh chị nhanh nhanh lên kẻo tôi không chờ được…

Có vẻ nói nhiều như vậy khiến bà mệt rồi. Bà bỗng chìm dần vào giấc ngủ vô thức mà dường như Phong đã quen thuộc nên không lo ngại nhiều. Phong kéo Thủy ra ngoài cho bà nghỉ ngơi, báo cho cô y tá ban nãy là Phong ra về để cô biết chăm sóc bà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.