Những Đóa Hoa Không Tàn Úa

Chương 4: Chương 4




Thủy đã đoán trật lất, bởi Phong đưa Thủy đến thẳng… chỗ anh hẹn lũ bạn. Tại cô ta làm Phong mất thì giờ quá, lũ bạn thì cứ gọi ời ời, thôi thì mang cô ta theo luôn vậy. Chẳng hiểu sao Phong lại quyết định thế nữa. Cô ta là đồng nghiệp, là cấp dưới của Phong, chắc chẳng có vấn đề gì đâu.

Thủy lập cập theo Phong bước vào một nhà hàng khá sang chảnh ở một con phố lớn. Không lẽ hắn muốn Thủy ăn bữa tối ở đây, xa xỉ quá đê, chỉ là một bữa tối thôi mà, có cần thiết phải cẩn thận thế không? Cơ mà hắn đã dẫn Thủy vào thì nghĩa là hắn sẽ trả tiền đấy nhỉ? Thủy cười thầm trong bụng.

Vừa bước lên tầng hai, Phong bước đến một nhóm ba nam thanh trẻ tuổi, chắc cỡ tuổi Phong, hai mươi bảy tuổi. Nhác thấy Phong, mấy anh chàng đó liền đứng dậy cất lời thay lời chào.

- Úi chà, từ nước ngoài về một tuần rồi mà chẳng thấy mặt ông đâu, mãi thằng Toàn hô hào mới chịu vác mặt đến gặp chúng tôi. Hay mải vui bên bạn gái mà quên hết anh em thế?

Nói xong, anh chàng đó nhìn Thủy từ đầu đến chân rồi lại liếc Phong với ánh nhìn đầy ẩn ý. Phong cười cười, quay lại nhìn Thủy nhếch miệng một cái rồi nói với đám anh em.

- Gọi món chưa Thắng?

- Gọi lâu rồi, chỉ chờ ông đến là phục vụ bưng ra cho nóng.

Nói rồi Thắng vẫy tay gọi phục vụ mang đồ ăn ra.

Thủy đang điên, chính xác là cáu điên cả lên. Cái gì mà bạn gái? Hắn ta… hắn ta không cãi? Hắn dám vơ xằng nhận xiên. Ai là bạn gái của hắn chứ? Nếu tai có thể xì khói như trong hoạt hình thì chắc chắn Phong cùng ba người bạn kia phải ho sặc sụa vì cái xì khói của Thủy. Thủy hậm hực lườm sếp một cái, anh ta vẫn tỉnh bơ kéo eo Thủy, đưa Thủy đến chỗ ngồi cạnh anh ta, đối diện với ba người bạn kia.

- Xin cáo lỗi với các anh em, tại chúng mình mới yêu nên bỏ quên cả thế giới, phải không… em yêu?

Phong nói rồi quay sang Thủy cười cười, ánh mắt đầy âu yếm, lại còn ghé sát mặt vào Thủy. Thủy chỉ muốn đập cho cái mặt đẹp trai đểu giả của anh ta một cái cho hả giận, nhưng Thủy vẫn còn muốn làm việc trong Việt Phong lắm, Thủy cũng lỏn lẻn cười lại với Phong, dù trong lòng là núi lửa phun trào.

- Phải rồi… anh yêu… hehehe…

Điều Thủy không ngờ là mấy anh bạn của Phong vỗ tay rào rào. Cái gì mà vỗ tay thế hả giời? Không lẽ anh ta có bạn gái là chuyện gì đó đáng phải ăn mừng thế sao?

- Toàn ơi, tao mừng quá… thằng Phong nó có người yêu thật mày ạ… mừng rơi nước mắt… đưa cho tao hộp giấy ăn, pờ lít…

Tiếng Thắng châm chọc vang lên, Toàn ôm bụng cười sặc sụa. Còn anh chàng Dũng có vẻ hiền lành nhất ngồi trong cùng thì chỉ tủm tỉm cười ngó gương mặt méo xẹo ngơ ngác của Thủy trước mặt. Dũng ôn tồn giải thích.

- Em thông cảm, bọn anh mừng quá, bọn anh cứ nghĩ thằng Phong suốt đời cô độc em ạ.

Thủy tròn mắt. Rồi, Thủy bỗng hí hửng. Tại sao các bạn của anh ta lại lo sợ thế? Có lẽ nào tên Phong này bị pê đê, hắn đang lợi dụng Thủy để che mắt lũ bạn? Thủy tỏ vẻ ngây thơ, khẽ hỏi Dũng.

- Tại sao lại thế hả anh, em thấy anh Phong vừa ĐẸP TRAI, vừa TÀI GIỎI, vừa GA LĂNG, thế mà sao các anh lại sợ anh ấy cô độc cả đời ạ?

Mỗi từ khen ngợi Thủy đều kéo dài giọng, quay sang cười cười chọc tức Phong. Phong không có ý kiến, anh chỉ rót bia vào cốc cho mình và mọi người, tủm tỉm nhìn cô nàng bên cạnh giả bộ ngây thơ. Cô ta đúng là kẻ ghê gớm chứ chẳng vừa.

- Bọn anh là chỉ lo thế thôi, còn thực hư thế nào em phải rõ hơn anh chứ.

Thế là đúng rồi, chắc chắn là Phong bị pê đê, không còn sai đi đâu được. Thủy đâu dám bóc mẽ anh ta trước mặt bạn bè, dù gì cũng là sếp Thủy, lại còn tốt ghê cơ, mời Thủy đi ăn nhà hàng miễn phí, chắc hẳn là miễn phí rồi. Thủy ngượng ngùng lên tiếng.

- À… à… thế các anh không cần lo, anh Phong tuyệt vời lắm ạ.

- Anh tuyệt vời thế nào hả em yêu?

Phong nhướng mày hỏi Thủy, thái độ đầy giễu cợt. Thủy đỏ mặt, cô không ngờ hắn lại hỏi câu đó với cô. Thủy đành cất giọng thảo mai nhất có thể.

- Thì… anh là người đàn ông tốt nhất thế giới, trong mắt em í ạ… hihihi

- Nghe câu nói đó của em yêu là anh yên tâm rồi… - Phong phì cười nhìn vẻ hậm hực ngay sau câu thảo mai đó của Thủy rồi chuyển mấy cốc bia cho ba người bạn.

- Khiếp, thôi thôi… chúng tôi biết ông bà yêu nhau lắm rồi… hai ông bà cho tôi xin, nổi hết cả da gà lên rồi này… Nâng cốc mừng Phong về nước, đặc biệt là mừng nó có bồ, uống!

Thắng hô hào làm Thủy khẽ thở phào. Tên sếp này nguy hiểm thật. Hắn dám dùng Thủy làm bình phong, thế này tin đồn Thủy là bạn gái của hắn mà lọt đến công ty thì Thủy mang tiếng lắm, tự dưng trở thành đối tượng công kích của bao nhiêu cô nàng đang đặt hắn trong tầm ngắm. Sếp ơi là sếp, sao sếp lại hại em ra nông nỗi này chứ, pê đê thì cứ nhận là pê đê đi, thế giới này đâu còn kỳ thị giới tính thứ ba nữa đâu… hức hức hức…

Câu chuyện quanh bàn ăn sau đó không còn làm Thủy e dè khó xử nữa, bởi họ ôn lại những kỷ niệm thời đại học bên nhau. Thủy cứ tròn mắt ngạc nhiên khi biết được ngày sinh viên sếp Phong từng là hội trưởng hội sinh viên nổi tiếng một thời của đại học Kinh tế, rồi sau đó anh ta lại giành được học bổng đi học thạc sĩ ở Anh suốt mấy năm trời. Thủy gật gù. Công nhận anh ta hoàn hảo thật, tiếc là lại pê đê, thôi cũng coi là sự bù trừ của tạo hóa. Thủy áy náy nhìn Phong đầy vẻ thông cảm, mặc kệ anh ta thi thoảng lại gắp thức ăn vào bát cho Thủy. Ghê thật, sếp tranh thủ diễn ra trò đấy chứ, Thủy cũng nhiệt tình mà gắp lại đồ ăn để vào bát sếp kẻo lỡ đâu sếp bị lộ bài trước bạn thì tội nghiệp sếp lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.