Những Đứa Con Bị Bỏ Lại

Chương 20: Chương 20




Khi những tin yêu bỗng nhiên trở thành sự thù hận, khi tình yêu chân thành lại nghiễm nhiên nằm trong sự toan tính của tiền tài và danh vọng... Thì nỗi đâu trong tôi lại được nhân lên thêm bội phần.

Trong giấc mơ tôi thấy mình nắm tay phúc, trên tay phúc bế theo 1 đứa bé trai bụ bẫm rất đáng yêu, chúng tôi cùng nhau đi dạo trong một vườn hoa đủ sắc màu.

Tạt, một gạo nước từ tay phúc được phúc tạt thẳng vào mặt tôi không chút đắn đo.

Đang mơ màng chưa kịp định thần chuyện gì đang diễn ra thì giọng phúc nói như hét vào mặt tôi.

_ phúc:trần hoài nhi, cô dạy ngay, dạy ngay cho tôi.

tôi tròn mắt ngạc nhiên đáp.

_anh ơi, anh sao vậy?

_là cô khéo giả nai hay là cô thấy tôi quá yêu thương cô nên cô tính lừa dối tôi, và qua mặt gia đình tôi hả?

Tôi lúc này vẫn chưa hiểu được phúc nói chuyện gì... Khẽ tiến lại gần nắm Tây Phúc nói.

_anh... anh nói gì em không hiểu... Em không có giám làm gì qua mặt gia đình anh, và cũng không hề lừa dối anh chuyện gì hết...

Phúc vẻ mặt càng lúc càng giận giữ hất tay tôi ra và đưa ánh mắt kèm nụ cười cười khinh bỉ nhìn tôi và nói.

_hừ, em không giám làm gì qua mặt gia đình anh, cũng như không hề lừa dối anh à..? Cô có thấy tự mình xấu hổ với câu nói mà cô vừa thốt ra không hả?

Cô nghĩ tôi là thằng ngu hả? thằng ngu vì yêu cô quá mà để cô muốn nói gì thì nghe vậy hả...

Nói rồi phúc chỉ thẳng tay xuống tấm ga giường, ánh mắt long lên sòng sọc nói.

_vậy cô nhìn đi, nhìn cho kỹ vào... Đến một chút máu để khẳng định cô còn trinh nguyên cũng không có... Cô nhìn đi...

Lúc này tôi mới chợt nhận ra vấn đề vội nói.

_anh ơi! Em... Em xin lỗi là em không may bị người ta hãm hiếp thôi ạ, chứ không phải... Tôi nói chưa dứt câu thì.

bạch.. Phúc buông cái tát thẳng xuống mặt tôi không chút thương xót hắng giọng chưởi.

_cô cũng giỏi ngụy biện cho sự hư hỏng của mình nhỉ?

Vừa nói phúc vừa tiến lại gần một tay đưa lên bóp chặt cằm tôi mà nói.

_Cô nghĩ đến giờ phút này tôi còn tin cô sao?

_nói. Có phải công ty của gia đình cô gặp vấn đề cho nên cô mới đồng ý lấy tôi không? Hèn gì trước kia mặc cho tôi theo đuổi bao nhiêu cô cũng không chút động lòng, mà chỉ một lời nói của mẹ cô thì bao nhiêu cố gắng của tôi bao năm qua đều được đáp lại.

Phúc cười nụ cười chua chát.

Gia đình tôi đúng là dễ tin người quá mà

Càng nói Tây Phúc càng siết chặt hơn., mình Tôi lúc này đâu quá, bao tủi nhục của cái đêm định mệnh đó lại ùa về về hiện hữu trong trong tôi.tôi không khóc nhưng nước mắt cứ thế thì nhau chảy ra, mếu máo tôi nói...

_anh... Anh ơi em đâu, anh tin em đi, em không phải người như vậy mà...

_tin... Cô lẽ ra nên đi đăng ký học làm diễn viên thì đúng hơn đó. Hôn cô 1 cái cái thì cô ra vẻ, rụt rè... Em chưa bao giờ hôn ai.. Hix...

_cô nghe và nhớ cho rõ đây.

Đoàn dĩ phúc tôi chưa bao giờ dùng lại đồ cũ của bất kỳ ai, lại càng không bao giờ chạm đến người đàn bà đã qua tay kẻ khác.

Nói rồi phúc ném tôi xuống giường và lạnh lùng bước đi bỏ mặc tôi 1 mình.

Tôi cười trong đâu đớn nhìn thân mình tôi cảm thấy mình đúng là nhơ nhớp bẩn thỉu thật, tôi ngồi co ro thu mình trong căn phòng lạ, căn phòng để chúng tôi đi hương tuần trăng mật giờ sặc mùi đâu thương và nước mắt.

Hóa ra cái màng trinh mỏng manh kia còn lớn hơn rất nhiều so với tình yêu chân thành, vượt qua cả tình yêu yêu tưởng chừng rất mãnh liệt mà phúc dành cho nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.