Những Đứa Con Nhà Họ La

Chương 24: Chương 24




Ba hôm trước ngày phẫu thuật, bên bệnh viện gọi điện đến, bảo là đã có giường nằm, chiều thứ tư nhập viện, sáng thứ năm là ca đầu tiên.

Tối thứ tư, La Nhất Hải mặc quần áo bệnh nhân, cổ tay quấn vòng tay màu xanh da trời, vừa nằm trên giường truyền dịch, vừa vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Cùng với Nhạc Nguy Nhiên ở bên ngoài hành lang, La Nhất Hải láng máng nghe thấy tiếng khóc của La Nhị Hà. Được biết La Nhất Hải phẫu thuật, La Nhị Hà ngay trong đêm đưa con trở về, nước mắt chưa từng ngừng rơi.

Nghe đến ba chữ “khối u thận”, La Tiểu Hồ trầm mặc nửa ngày, hỏi anh, “Anh cả, thế này không công bằng. Tại sao nói cho Nhạc Nguy Nhiên mà không nói em biết? Bọn em không có chút giá trị nào để dựa dẫm cả ư?”

La Nhất Hải toan giải thích, Nhạc Nguy Nhiên cười lạnh một tiếng trước tiên, nói, “Dựa vào câu đầu tiên “thế này không công bằng” của cậu, anh ta đã không nên nói cho các người biết.”

La Tam Giang bước lên toan đánh người, đứa con của La Nhị Hà bắt đầu khóc ré, bị y tá đuổi hết ra ngoài.

Tìm một góc yên tĩnh, La Tiểu Hồ nói, “Nhạc Nguy Nhiên, tôi hẳn là đã cảnh cáo anh tránh anh trai tôi xa một chút. Anh có tư cách gì mà quản chuyện nhà La gia chúng tôi?”

Nhạc Nguy Nhiên nói, “Tôi không có, chỉ có La Nhất Hải có tư cách, đúng không? Cậu nói “không công bằng”, La Tiểu Hồ à, cậu có mặt mũi gì mà nói La Nhất Hải “không công bằng”. Các người chẳng có tư cách con mẹ gì để nói La Nhất Hải không công bằng cả!!!”

Cậu ta đột ngột bùng nổ khiến La Nhị Hà sợ đến giật cả mình, đứa bé khóc càng thêm tợn. Cô chỉ nhớ được rằng Nhạc Nguy Nhiên mặt lạnh ít nói, lúc đánh nhau với La Tam Giang cũng chẳng có biểu hiện gì trên mặt, cô chưa từng biết cậu ta còn có biểu hiện dữ dội như vậy.

Nhạc Nguy Nhiên nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiếp tục nói, “Cậu hỏi La Nhất Hải các người có đáng để dựa dẫm hay không, các người thử hỏi bản thân mình xem? Các người người nào chuyện ăn chuyện ngủ không phải là do La Nhất Hải lo cho từ nhỏ đến lớn?! Trong nhà có vấn đề gì cũng tìm La Nhất Hải! Thiếu nợ trải tiền cũng tìm La Nhất Hải! Còn cậu La Tiểu Hồ, lớn thế này rồi có ngày nào mà không làm nũng với La Nhất Hải, rời xa La Nhất Hải cậu không sống nổi hả?”

“Ngày đầu tiên La Nhất Hải xét nghiệm ra có khối u, việc đầu tiên nghĩ đến chính là La Tiểu Hồ cậu còn phải đi học, là La Tam Giang anh đầu tư thất bại, là La Nhị Hà chị tính đòi ly hôn, còn có căn nhà bị nổ cần tiền sửa! Anh ta nghĩ là đừng khiến các người lo lắng! Nghĩ là nếu như mình không còn nữa thì các người sẽ như thế nào?!”

“Các người để tay lên ngực tự hỏi thử, có đáng để La Nhất Hải dựa dẫm hay không?!”

“Các người có từng nghĩ rằng, một mình anh ấy liệu có sợ hay không? Anh ấy dù có sợ đến phát khóc thì cũng không dám khóc trước mặt các người, con mẹ nó các người tự suy nghĩ thử xem anh ấy tại sao lại không dám!”

La Tam Giang nắm lấy cổ áo Nhạc Nguy Nhiên, nói, “Vậy cũng không đến phiên mày đến dạy dỗ tụi tao!”

Nhạc Nguy Nhiên nói, “Đúng thế, không đến phiên tôi. Hiện tại tôi nói mấy lời này là bắt nạt anh trai mấy người không có mặt, bắt nạt anh trai mấy người đang nằm trên giường bệnh không có cách nào đến ngăn cản tôi, không cách nào bảo vệ mấy người đấy!”

Lần nữa trở về phòng bệnh, đám chị em nhà La gia đều đỏ hoe mắt. Nhạc Nguy Nhiên thì khóe miệng và gò má đỏ lên.

La Nhất Hải vừa bực vừa giận, “Mấy đứa làm cái gì thế này? Liên quan gì đến Nguy Nhiên? Ai đánh thế, có phải lại là Tam Giang không?”

La Tam Giang còn chưa mở miệng, Nhạc Nguy Nhiên đã nói không sao, đụng trúng thôi, tôi về nhà trước, sáng mai sẽ tới.

Bệnh viện chỉ cho một người nhà ở lại, La Nhị Hà có con nhỏ không thể ở lại chăm, thế là bảo cô và La Tam Giang về trước, để La Tiểu Hồ ở lại.

La Nhất Hải vừa truyền dịch vừa quở trách thằng ba, đã lớn thế rồi còn kích động như thế. La Tiểu Hồ thấp giọng nói, “Không phải anh ấy, là em.”

La Nhất Hải kinh ngạc hồi lâu, trước nay không ngờ rằng em út lại đánh người, nhất thời không nói nên lời.

La Tiểu Hồ ngồi bên mép giường lộp bà lộp bộp rơi nước mắt, hỏi, “Anh, trong mắt anh, em thật sự không hiểu chuyện đến thế sao – Em ở bên cạnh anh hơn hai mươi năm rồi, còn không bằng Nhạc Nguy Nhiên sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.