Những Đứa Con Nhà Họ La

Chương 43: Chương 43




Sáng thứ hai, La Nhất Hải và Nhạc Nguy Nhiên gặp ở khu xét nghiệm tổng quát, nhìn cậu đi vào, rồi nhìn cậu đi ra. Xét nghiệm xong tiện đường đi thăm Nhạc Tuyển Hoa, rồi cùng nhau về công ty.

Cả đường Nhạc Nguy Nhiên không nói gì, La Nhất Hải nhận thấy được khi cậu ở chung với mình tâm tình kém hẳn.

Lúc đợi thang máy, La Nhất Hải hỏi cậu, “Bữa triển lãm bán hàng cậu có đi không?”

Mấy ngày nữa ở ngoại địa có một triển lãm bán hàng thực phẩm thức uống rất lớn, có rất nhiều công ty thực phẩm nổi tiếng tham gia, tuy rằng xưởng đường La gia không tham gia triển lãm, nhưng trước đó Nhạc Nguy Nhiên đã sắp xếp sẽ cùng La Nhất Hải đi xem.

Nhạc Nguy Nhiên dừng một hồi mới nói: “Xem thời gian đã.”

La Nhất Hải “Ờ” một tiếng, không nói gì nữa.

Tuy rằng rất kinh ngạc với tên liên hệ “người yêu” trong danh bạ, nhưng La Nhất Hải không hề nổi giận.

Tối hôm say rượu, hình như anh đã thoáng nhìn thấy nội tâm của Nhạc Nguy Nhiên: Đối với anh không chỉ đơn giản là thích hay không thích, mà là muốn cùng anh mở ra một đoạn chỉ có hai người, quan hệ thân mật vượt qua hẳn những người khác – Có liên quan đến giới tính, nhưng cũng không liên quan đến mức vậy.

Vậy bản thân anh đối với Nhạc Nguy Nhiên thì sao?

La Nhất Hải cảm thấy, từ có thể nói rõ đến không thể nói rõ được.

Lý do mà anh từ chối Nhạc Nguy Nhiên chỉ có “Mình là trai thẳng, mình không thích đàn ông”, nhưng sâu trong nội tâm lại có một tiếng nói bảo rằng “Nhạc Nguy Nhiên không phải một người đàn ông xa lạ”.

Lúc anh nằm bên cạnh Nhạc Nguy Nhiên nhìn cậu say ngủ, thứ nghĩ không phải là “Mình có thể đi rồi”, mà là “Anh đang ở đây, cậu cứ ngủ cho ngon đi”. Anh thậm chí nghĩ, nếu như Nhạc Nguy Nhiên tỉnh táo lại, muốn hôn anh lần nữa, có lẽ anh cũng sẽ không phản đối.

Chỉ cần đừng như lần trước, phẫn nộ, thô bạo, không chút gì tốt đẹp.

La Nhất Hải chợt kinh ngạc phát hiện: Cứ luôn bảo mình dễ mềm lòng, chẳng lẽ đã mềm lòng đến mức độ này rồi sao?

Anh thật sự rất muốn sắp xếp lại tình cảm của mình đối với Nhạc Nguy Nhiên, tốt nhất là liệt ra cho rõ ràng, xem xem là loại đau lòng nào, loại thích nào, loại không thể buông bỏ nào, loại tin tưởng nào, giống làm sao và khác thế nào với giữa anh em nhà La gia, giữa bạn bè với nhau, cuối cùng là một đoạn tổng kết “từ trên tổng hợp lại”, xem thử rốt cục thuộc về loại nào kiểu nào, phải xử lý như thế nào mới là tối ưu?

Thế nhưng anh làm không được, những tình cảm này đan xen vào nhau, khiến cho đầu óc La Nhất Hải rối cả lên.

Anh nhéo cổ sau của Nhạc Nguy Nhiên một cái, khẽ giọng mắng: đồ đấu xa, cả đời này anh chưa từng phải suy nghĩ về chuyện phức tạp thế này, cậu cho anh chút thời gian nữa đi.

La Tam Giang bắt tàu siêu tốc trở về vào cuối tuần, còn mang theo một tin tức kinh người: La Nhị Hà đã ly hôn.

Biết rằng La Nhất Hải sẽ lòng nóng như lửa đốt gọi điện thoại đến hỏi, La Nhị Hà nói với giọng điệu bình tĩnh: “Em bảo Tam Giang về nhà nói cho mọi người biết đó. Trước khi trở về em đã quyết định rồi, sợ anh cả lo lắng nên không nói.”

Lần trước khi gọi điện cho La Nhất Hải, cô đang đóng gói đồ đạc.

Nhà là mình mua trước khi kết hôn, bảo chồng lập tức dọn đi thì nhà chồng chưa chắc đồng ý, cho nên La Nhị Hà mới cố ý dẫn La Tam Giang về giữ thể diện cho mình. La Tam Giang vốn đã sẵn sàng đánh một trận ra trò, không ngờ ông anh rể này cà nhây hai ngày đã đồng ý.

Đợi sau khi xong xuôi thủ tục chia xong nhà, La Tam Giang mới biết, lúc La Nhị Hà mang thai lão chồng có thể đã đi ngoại tình – Chỉ nói là có thể, bởi vì từ trước nay La Nhị Hà không hề tìm hiểu kỹ: thỉnh thoảng có cuộc điện thoại không biết tên gọi đến, những tin nhắn mờ ám trong điện thoại lão ta và nội dung cuộc nói chuyện cách cô một lớp cửa, cô vẫn luôn giả khờ, không muốn đối mặt.

Chuyện này khiến La Tam Giang giận sôi, vừa giận ông anh rể cũng vừa giận chị hai mình, ngay lập tức muốn xông lên đánh gã ta một trận.

La Nhị Hà nói chị cũng không thèm để ý, bây giờ chỉ muốn mình sống thật tốt, thật chẳng có thời gian mà hận ai oán ai.

La Nhất Hải nói bây giờ em nói thì anh không nóng được sao? Một mình em, để bọn chúng ức hiếp thì làm thế nào? La Tam Giang ở bên cạnh ồn ào, “Sao không tính em là người rồi vậy?”

La Nhị Hà nghe thấy còn cười khúc khích, nói, “Anh, em muốn ly hôn từ trước rồi. Sở dĩ giờ mới nói cho anh nghe, là muốn anh biết rằng, em gái anh bây giờ đã nghĩ thông suốt rồi: phải sống cuộc đời mình muốn sống – cho dù có không tốt, không phải là còn có anh trai hay sao.”

La Nhất Hải nói vậy em cũng không thể giấu anh chứ, anh có phải là không cho em ly hôn đâu, dầu thế nào em cũng nên bàn với anh, lo liệu cho kỹ chứ! Công việc của em thì sao? Con cái thì sao? Nguồn thu nhập đâu?”

La Nhị Hà nói: “Anh à, anh vẫn là không tin em, sợ em không thể xử lý gọn gẽ.”

La Nhất Hải nói: “Anh sợ em chịu thiêt thôi!”

Hai anh em lại nói tái nói hồi trăm ngàn lượt mấy câu kiểu “Anh bệnh không phải cũng giấu em sao” và “Thế lần này em trã thù anh đấy à”, “Em làm gì có, không phải đã nói rồi à”, “Ly hôn xong mới nói”, nghe mà La Tiểu Hồ nhức cả đầu.

Đợi khi La Nhất Hải đặt điện thoại xuống, La Tiểu Hồ nói với anh của nó: “Anh cả, anh xem sau này anh có chuyện gì thì phải kịp thời nói cho chúng em biết, nếu không tụi em cũng không nói cho anh biết đâu.”

La Nhất Hải liền giận: “Tranh cãi với anh của em phải không?”

La Tiểu Hồ lập tức nhận sai, làm nũng với anh, nói, “Anh, chúng ta đều nghĩ cho đối phương mà, em có thể hiểu được suy nghĩ của chị hai. Bởi vì em cũng thế, muốn có thể nhanh chóng đảm đương một phía, không muốn để anh cảm thấy bọn em chỉ có thể để anh chăm sóc, bệnh mà còn phải đi dựa vào người khác.”

La Nhất Hải lại thở dài, nhủ bụng Nhạc Nguy Nhiên cái đồ mặt lạnh này, mắng mấy đứa em nhà mình đến không dám nói thật với minh rồi.

Triển lãm bán hàng Nhạc Nguy Nhiên vẫn là đi, phòng khách sạn đặt hai gian khác tầng, sợ La Nhất Hải hiểu lầm lấy chuyện công mưu chuyện tư.

Tổng cộng ba ngày, ba buổi tối chẳng có chuyện gì xảy ra, La Nhất Hải chỉ đi dạo vòng quanh khách sạn, ở ven đường gặp được đồ ăn vặt chưa từng nếm thử, thèm ăn nên mua hai phần, định bụng về đưa cho Nhạc Nguy Nhiên.

Nhạc Nguy Nhiên nói buổi chiều có hẹn, không cùng anh ăn cơm, cũng không biết có về hay chưa.

Vừa tính gọi điện thoại cho Nhạc Nguy Nhiên, liền nhìn thấy cậu ta cùng một người xa lạ từ trên xe taxi đi xuống. Thoạt nhìn biết rằng lại uống không ít, nhưng ý thức hình như vẫn còn tỉnh táo, nói cám ơn với người đưa cậu ta về.

Cậu trai kia thấp hơn Nhạc Nguy Nhiên một chút, ăn vận rất mốt. Lôi kéo tay cậu dường như cố ý muốn đưa cậu vào, Nhạc Nguy Nhiên rút tay ra, phất phất tay tỏ ý không cần, cơ thể lại lảo đảo về sau một cái.

Cậu trai nhoáng cái ôm lấy cậu, Nhạc Nguy Nhiên cố gắng đứng vững, muốn kéo cánh tay của đối phương ra, nhưng không thành công.

La Nhất Hải nhanh chóng bước qua, nghe người kia thấp giọng nói với Nhạc Nguy Nhiên: “Đừng như thế mà, tôi theo anh về mà, chơi thêm một chút không được sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.