- Ừm...
Diệp Vân Sam chầm chậm mở mắt. Cô bị cơn đau đầu làm cho tỉnh lại. Xoa xoa thái dương, cô ngồi dậy rồi tựa vào thành giường. Đầu óc bắt đầu vận chuyển. Những kí ức vụn hiện lên trong trí nhớ của cô. Diệp Vân Sam thật sự muốn ngửa mặt lên trời mà chửi. Rượu đúng là không phải thứ gì tốt. Sau này cô nhất định phải cách xa nó ba mét.
Cộc cộc!
- Mời vào!
Cánh cửa mở ra. Lục Tử Cao mang theo một bát canh nghi ngút khói bước vào.
- Cô tỉnh rồi!
- Ừ.
Diệp Vân Sam mỉm cười nhìn Lục Tử Cao ngồi xuống bên cạnh mình.
- Diệp Đằng đâu rồi?
- Tôi đưa thằng bé đến trường rồi. Nhóc con có vẻ lo lắng cho cô lắm!
- Ha ha, hôm qua tôi có uống hơi nhiều một chút. Chắc đồng nghiệp đưa tôi về hả?
Diệp Vân Sam cười ngượng.
- Đồng nghiệp? Cô không nhớ gì hết sao?
- Hử? Nhớ cái gì?
- Chậc...
Lục Tử Cao tặc lưỡi một cái, xem ra cô gái này thuộc loại uống rượu say là quên hết mọi chuyện.
- Hôm qua, cô uống rượu say rồi lạc sang khu vực khác làm mọi người rất lo lắng. Họ còn gọi tôi đến để cùng tìm. Cũng may Châu Á Luân vô tình nhìn thấy cô nên đã “bàn giao” lại cho chúng tôi.
- Có chuyện như vậy? - Diệp Vân Sam cũng kinh ngạc. Cô đưa tay xoa xoa thái dương. - Sao tôi không nhớ gì nhỉ?
- Chắc là do cô say quá đấy. Được rồi! Đừng cố nhớ lại nữa! Uống chút canh giải rượu đi!
Lục Tử Cao đưa cho cô bát canh để trên bàn khi nãy.
- Anh biết nấu thứ này hả?
- Cha tôi nghiện rượu nặng. Thế nên cả nhà tôi giỏi nhất chính là món này đó!
- Ha ha ha!
Diệp Vân Sam cầm bát canh từ từ uống. Lục Tử Cao nhìn cô, đột nhiên lên tiếng:
- Vân Sam, tôi hỏi thật nhé, cô và Châu Á Luân... đang yêu đương hả?
- Khụ khụ...
Diệp Vân Sam đáng thương bị sặc canh.
- Anh... anh đang nói linh tinh gì thế?
- Không phải hả? Vậy mà tôi cứ tưởng...
- Làm ơn đừng “tưởng” ra những thứ đáng sợ như vậy được không?
- Ầy, sao tự dưng cô phản ứng dữ dội thế? Tôi thấy hai người đẹp đôi mà!
- Đẹp cái đầu anh! Anh ta yêu người khác, không phải tôi.
- Hử?
- Nói một cách chính xác, anh ta yêu đơn phương một người. Và người đó chính là chị gái tôi.
- What?
Diệp Vân Sam nhún vai, lấp lửng:
- Quan hệ giữa tôi và anh ta rất xấu, dạo gần đây mới tốt hơn. Anh ta yêu chị tôi nhưng chị tôi lại yêu người khác. Cơ mà chưa đến giây phút cuối cùng thì chưa biết được.
Lục Tử Cao im lặng. Anh nghĩ đến đôi môi sưng đỏ của cô tối hôm qua, hảo cảm dành cho Châu Á Luân thẳng tắp tụt xuống. Trông vậy mà hóa ra là kẻ bắt cá hai tay hả?
Không biết mình đang vô tình “nói xấu” Châu Á Luân, Diệp Vân Sam chuyển chủ đề:
- Được rồi! Đừng nói về chuyện này nữa! Anh mau chuẩn bị đi làm đi!
- Ừ, vậy cô nghỉ ngơi cho tốt. Tôi đi đây!
- Tạm biệt!
- Tạm biệt!
Cánh cửa khép lại cũng là lúc nụ cười trên môi Diệp Vân Sam biến mất. Cô đã nói dối Lục Tử Cao. Thực ra, cô vẫn nhớ mọi chuyện, kể cả nụ hôn của cô với Châu Á Luân khi đó.
Diệp Vân Sam đưa tay chạm nhẹ lên môi mình. Hơi ấm từ nụ hôn cuồng nhiệt kia như vẫn còn lưu lại, từng chút từng chút một thấm vào trái tim bối rối của cô. Cho dù cô say rượu, nhưng cô thật sự đã đáp lại hắn, thật sự muốn giao bản thân cho hắn. Cô biết... nụ hôn đó là chân thật, cũng là khát vọng trong thâm tâm cô. Khát vọng có được hắn...
Diệp Vân Sam nhớ lại những khoảnh khắc bên Châu Á Luân, nhớ lại đủ loại cảm xúc mà hắn đem đến cho cô. Thì ra, trong lúc cô không chú ý, người đàn ông đó đã im lặng tiến vào lòng cô như vậy. Đến giờ khắc này, cô thật sự không thể dối mình được nữa.
Cô thích Châu Á Luân.
Rất thích, rất thích...
Diệp Vân Sam gục đầu lên cánh tay mình. Tiếng thở dài quẩn quanh trong căn phòng trống.
Diệp Vân Sam, mày thật vô dụng!
Tại sao... lại đi thích một nam chính?
Tại sao... lại thích một người không thuộc về mình?
oOo
Cạch!
Châu Á Luân bực bội dập máy. Hắn vừa nhận được tin tức từ bên Anh quốc, nói rằng người của bang Hắc Sát đã tìm ra nơi ở của Vân Nhu.
- Den, hiện giờ Ngôn Tế Linh đang ở đâu?
Châu Á Luân hỏi thuộc hạ của mình.
- Ngôn tiểu thư vừa mới đáp chuyến bay sang Anh quốc vào sáng nay.
- Sao đến bây giờ mới báo cáo?
Châu Á Luân chau mày, trong giọng nói thêm một phần lạnh lẽo.
- Là lỗi của tôi!
Den cúi người thật sâu.
- Được rồi! Lần này tôi sẽ không truy cứu. Cậu đi thu xếp đi, tối nay chúng ta sẽ sang Anh.
- Vâng thưa boss!
Den trả lời rồi rời đi. Còn lại một mình trong phòng, Châu Á Luân phiền muộn đi về phía cửa kính. Hắn đưa mắt nhìn thành phố, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ. Nếu là bình thường, có lẽ sự lo lắng cho người con gái mình yêu sẽ chiếm hết đầu óc hắn. Nhưng bây giờ cảm giác đó phai nhạt rất nhiều. Chuyến đi này, ngoài việc cứu Diệp Vân Nhu, hắn... còn muốn xác nhận một chuyện.
oOo
“Đánh răng, đánh răng...
Đánh răng thật sạch...
Cọ bên này, cọ bên kia, răng xinh đã trắng tinh...”
Diệp Vân Sam đi ra cửa, tủm tỉm nghe hai chú cháu nào đó nghêu ngao hát, vừa hát vừa chuẩn bị đánh răng trước khi đi ngủ. Còn cô phải xuống dưới một chút, đến cửa hàng tạp hóa gần chung cư mua ít đồ.
Cô gái trẻ chậm rãi bước đi dưới ánh đèn đường vàng nhạt. Đột nhiên, một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt cô.
- Á Luân!
- A?
Châu Á Luân hơi kinh ngạc quay đầu lại. Hắn đang tựa người vào xe, trên tay là điếu thuốc hút dở. Diệp Vân Sam nhíu mày nhìn điếu thuốc, rất muốn đi lên giật lấy nó rồi vứt đi. Từ trong truyện, cô biết mỗi khi có chuyện phiền muộn, hắn đều hút rất nhiều. Nhưng nhớ ra mình cũng không có tư cách gì quản thúc hắn, cô đành lảng sang chuyện khác:
- Sao anh lại ở đây?
- Tôi đến tìm em.
- Hả?
Sau tiếng “hả?” của ai đó, không gian lại rơi vào im lặng. Hai người nhìn nhau không nói gì. Bầu không khí kì quái khiến cả hai không khỏi có chút xấu hổ.
- Khụ, anh đến tìm tôi có chuyện gì không?
- Nửa tiếng nữa tôi sẽ lên máy bay sang Anh quốc, cũng không biết khi nào thì quay lại, thế nên muốn đến đây gặp em một chút.
- Ừm...
Diệp Vân Sam hơi gật đầu, cũng không tỏ thái độ gì đặc biệt. Điều đó khiến Châu Á Luân cảm thấy hụt hẫng. Chẳng lẽ thật như Lục Tử Cao nói, cô ấy đã quên hết những chuyện xảy ra tối qua? Tuy rằng với mối quan hệ hiện tại của hai người, tình hình như bây giờ là tốt nhất, nhưng Châu Á Luân vẫn không ngăn cản được chút thất vọng cùng tiếc nuối tràn ra trong lòng.
Người đàn ông thành thục này không biết, Diệp Vân Sam đã rất cố gắng mới giữ được thái độ bình tĩnh. Cô vừa mới nhận ra mình thích một người. Thế nhưng người đó ngay lập tức phải rời đi. Đáng buồn là, cô biết rõ, chuyến đi này của người đó sẽ giúp anh ấy được ở bên người con gái mà anh ấy yêu, không phải cô. Cô thực sự muốn ích kỉ ngăn cản anh, nói cho anh biết tình cảm của mình. Nhưng cô không đủ dũng khí để làm điều đó. Cô sợ sự lạnh lùng tàn nhẫn của nam chính, sợ sự trả thù của nội dung truyện. Quan trọng nhất là, người đó... không yêu cô.
- Vậy anh đi mạnh giỏi! Ừm, khi nào về thì báo cho tôi một tiếng.
- Được!
- Vậy... tạm biệt!
- Tạm biệt!
Châu Á Luân lên xe rời đi. Qua gương chiếu hậu, hắn thấy màn đêm dần dần phủ lên bóng dáng cô. Siết chặt tay lái, hắn thầm hạ quyết tâm. Chỉ cần qua giai đoạn này, hắn nhất định sẽ không để cô một mình đối mặt tất cả nữa. Hắn thật sự muốn mang đến cho cô hạnh phúc trọn vẹn nhất. Mà việc đầu tiên hắn cần làm, đó là đặt dấu chấm hết với quá khứ đã từng gây ra đau khổ cho cô.
Diệp Vân Sam đứng lặng một chỗ. Đau đớn cùng thất vọng xẹt qua màu đất non mềm. Tận sâu trong đáy lòng, cô vẫn giữ một chút hi vọng nhỏ nhoi, hi vọng người đó sẽ quay đầu. Tự mình mâu thuẫn đấy! Tự mình làm khổ mình đấy! Nhưng trái tim cô đã bắt đầu không nghe lời cô nữa. Cô không muốn như vậy. Cô nhất định phải tỉnh táo để sống, sống thật tốt trong thế giới này. Trước khi thứ tình cảm ngoài ý muốn kia lớn đến mức không thể kiểm soát, cô nhất định phải học cách quên đi.
Diệp Vân Sam và Châu Á Luân, cả hai người họ đều không biết mình đã bỏ lỡ những gì.
Có những cơ hội... chỉ xuất hiện một lần.