Những Kẻ Điên Rồ Phải Chết

Chương 13: Chương 13




Cuối cùng tôi cũng chuẩn bị chuyến hành trình đến Las Vegas để gặp lại Cully. Đó sẽ là cuộc tái ngộ đầu tiên sau hơn ba năm, ba năm kể từ khi Jordan tự làm vỡ toang óc trong phòng mình - một người vừa mới thắng được bốn trăm ngàn đô-la.

Chúng tôi vẫn giữ liên lạc với nhau, Cully và tôi. Mỗi tháng anh vẫn gọi điện cho tôi vài lần và hàng năm anh vẫn gửi quà Giáng Sinh cho tôi cùng vợ con tôi, những món tôi nhận ra là đến từ cửa hàng lưu niệm của Xanadu Hotel, nơi tôi biết anh có thể mua được chúng với giá "nội bộ", hoặc ngay cả không phải tốn đồng nào. Nhưng dầu sao anh cũng khả ái và chu đáo khi làm điều đó với chúng tôi. Tôi đã kể với Vallie về Cully nhưng không bao giờ cho nàng biết về Jordan.

Tôi biết Cully đang giữ vị trí khá ngon lành nơi khách sạn bởi vì cô thư ký của anh ta trả lời điện thoại nhân danh ông Chủ tịch. Và tôi tự hỏi không biết làm thế nào chỉ trong vòng vài ba năm mà anh ta đã leo cao đến thế?

Giọng nói của anh qua điện thoại và cung cách giọng nói của anh đã thay đổi; anh nói giọng trầm, thành thật, lịch sự, nồng ấm hơn. Một diễn viên đang vào một vai khác.

Điện đàm phần lớn là những cuộc tán gẫu lan man về những tay thắng lớn và những tay thua lớn, và những chuyện tếu về những nhân vật đang ở khách sạn. Nhưng không bao giờ anh nói lời nào về mình. Cuối cùng một trong hai người chúng tôi sẽ nhắc đến Jordan, thường là vào cuối cuộc gọi, hoặc có thể việc nhắc đến Jordan sẽ kết thúc cuộc gọi. Anh ấy là viên đá thử của chúng tôi.

Vallie sửa soạn vali cho tôi tôi sắp qua kì nghỉ cuối tuần, như vậy tôi sẽ chỉ mất một ngày làm việc ở cơ quan. Và trong một tương lai xa hơn, mà tôi đã đánh hơi ra, việc cộng tác với tạp chí sẽ tạo cho tôi vỏ bọc đối với bọn cớm, về lý do tại sao tôi đi Vegas.

Bọn trẻ còn ngủ trong khi Vallie sửa soạn hành lý cho tôi vì tôi sẽ ra đi sớm vào buổi mai. Nàng cười nhẹ với tôi:

- Ôi Trời, lần rồi anh đi sao mà lâu biền biệt. Em đã nghĩ anh sẽ chẳng thèm quay về với mẹ con em nữa rồi đấy.

- Lúc đó anh cần phải trốn đi xa, - tôi nói. - Mọi chuyện lúc ấy cứ càng ngày càng tồi tệ.

- Nhưng, từ đó mọi chuyện đã thay đổi, - Vallie nói, vẻ trầm ngâm. - Ba năm trước, vợ chồng mình nghèo rớt mồng tơi, có những lúc thật quẫn bách. Ôi chao, em nhớ nhiều khi em phải chạy về xin bố mẹ ít tiền mà còn phải giấu, sợ mình la. Còn mình làm như thể là mình chẳng còn yêu em nữa.

Nhưng cuộc du hành đó đã thay đổi mọi sự. Anh khác hẳn khi anh trở về. Anh không còn cáu kỉnh với con cái. Rồi anh lại được thêm việc làm với các tạp chí nữa.

Tôi cười với nàng:

- Hãy nhớ là anh trở về với tư cách kẻ thắng. Thêm được mấy ngàn đô. Biết đâu nếu như anh trở về với tư cách kẻ thua thì có lẽ là một câu chuyện khác.

Vallie đóng vali lại.

- Không, - nàng nói. - Anh khác hẳn. Anh hạnh phúc hơn, vui vẻ hơn với em và với đám nhóc.

- Anh đã thấy ra cái gì mình thiếu.

- Ờ phải rồi, - Nàng nói. - Thế còn bao nhiêu những ả nõn nà của Las Vegas để đâu?

- Anh chẳng để ý đến. Lúc đó anh chỉ dồn tiền đánh bài để mong kiếm chác thôi.

Toàn là chuyện đùa tếu, nhưng cũng có phần nào nghiêm chỉnh. Nếu tôi nói sự thật với nàng, rằng tôi chẳng bao giờ nhìn người phụ nữ nào khác, có lẽ nàng sẽ chẳng tin tôi đâu. Nhưng tôi có thể nêu ra những lý do nào đấy.

Cảm thấy mình thật có tội về việc mình là một người chồng và người cha kém cỏỉ, chẳng lo nổi cho gia đình, không kiếm đủ miếng cơm manh áo cho vợ con, nên tôi không dám chất chồng thêm vào đó cái tội phản bội nàng.

Và sự kiện nổi bật đó là chúng tôi quá "hợp rơ" với nhau trên giường? Nàng đúng là đối tượng luyến ái hoàn hảo của tôi. Còn tôi tự nghĩ mình chính là người trong mộng của nàng?

- Tối nay mình có làm việc không? - nàng hỏi.

Thực ra là nàng muốn biết chúng tôi sắp làm tình với nhau không để nàng chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến.

Rồi sau cuộc ái ân, thường thì tôi sẽ dậy ngồi vào bàn viết, còn nàng chìm sâu vào giấc ngủ êm đềm, thoả mãn, thẳng một giấc tới sáng. Một giấc ngủ ngon tôi rất thèm nhưng hiếm khi có được.

- Có, - tôi nói. - Anh muốn làm việc. Với lại anh quá khích động về chuyến đi nên cũng khó ngủ được lắm.

Lúc đó gần nửa đêm. Nàng đi vào nhà bếp, đun cho tôi một ấm cà phê mới và chuẩn bị vài miếng sandwiches.

Tôi sẽ làm việc đến ba bốn giờ sáng rồi chợp mắt một lát để sau đó cùng thức dậy với nàng vào sáng mai.

Điều tệ hại nhất đối với một nhà văn, ít ra là đối với tôi khi tôi làm việc tốt, nảy sinh chứng mất ngủ. Nằm trên giường nhưng tôi không bao giờ có thể tắt đi cái cơ hành vận chuyển của óc não cứ tiếp tục nghĩ về quyển tiểu thuyết đang hình thành. Trong bóng đêm, những nhân vật hiện ra với tôi sống thực đến độ tôi quên cả vợ con và đời sống thường ngày. Nhưng đêm nay tôi có một lý do kém phần văn nghệ hơn. Tôi muốn Vallie đi ngủ để tôi có thể lấy ra cái bó lớn số tiền hối lộ từ chỗ cất giấu.

Từ cái tủ quần áo trong phòng ngủ, lục lọi sâu vào góc khuất nhất, tôi lấy ra cái áo jaket "Las Vegas Winner" và mang nó vào phòng ăn. Từ lúc ở Las Vegas về nhà đã ba năm nay, tôi chưa hề mặc lại chiếc áo này. Những màu sắc chói sáng rực rỡ của nó đã phai mờ đi nhiều trong bóng tối của tủ quần áo, nhưng nó vẫn còn khá sặc sỡ. Tôi khoác chiếc áo đó lên người và đi vào phòng ăn.

Vallie liếc nhìn cái áo và nói:

- Merlyn, anh đừng mặc cái áo lố lăng ấy.

- Chiếc jacket may mắn của anh mà, - tôi nói. - Với lại, đi máy bay mà mặc áo này cũng thuận tiện.

Tôi biết nàng đã giấu cái áo đó sâu trong tủ để tôi đừng thấy nó và không bao giờ nghĩ đến việc mặc nó. Nàng không dám ném nó đi. Bây giờ đúng là lúc cái áo jacket trở nên thật có ích cho tôi.

Vallie thở ra:

- Anh mê tín quá.

Nàng lầm. Tôi chẳng mê tín mấy đâu ngay dù tôi từng nghĩ rằng mình là một pháp sư và thực sự không phải là cùng một thứ.

Sau khi Vallie hôn tôi để đi ngủ, tôi uống ít cà phê và nhìn lướt qua bản thảo mà tôi lấy ra từ bàn giấy của tôi để ở phòng ngủ. Tôi dành gần một giờ để biên tập lại.

Sau đó tôi đi vào phòng ngủ và thấy Vallie đang ngủ say.

Tôi hôn nàng thật nhẹ. Nàng không động đậy. Giờ đây tôi thấy việc nàng hôn chúc tôi ngủ ngon thật đáng yêu.

Một nụ hôn chất phác, chân thật của một người vợ hiền; dường như nụ hôn đó bảo bọc cho chúng tôi lánh xa mọi nỗi cô đơn và phản bội của thế giới bên ngoài. Và thường khi lúc nằm trên giường trong những giờ sáng sớm, khi Vallie còn say ngủ và tôi lại không ngủ được, tôi sẽ hôn nàng nhẹ lên môi, hi vọng nàng sẽ thức giấc để làm tôi bớt cô đơn bằng cách ân ái với nhau. Nhưng lần này tôi ý thức rằng mình đã trao nàng nụ hôn của tên Judas phản bội, chỉ một phần là do lòng yêu mến, còn thực sự là để chắc rằng nàng sẽ không thức giấc khi tôi lục lọi để lấy ra số tiền tôi giấu nàng.

Tôi khép cánh cửa phòng ngủ rồi đi đến cái tủ lớn trong đó có cái hòm thật bự đựng đầy bản thảo cũ của tôi, các bản sao cuốn tiểu thuyết và bản thảo gốc của quyển sách tôi đã mất cả năm năm trời để viết và đã mang lại cho tôi được vỏn vẹn ba ngàn đô-la. Cả một đống hổ lốn những giấy tờ lung tung mà tôi từng nghĩ sẽ làm cho mình trở nên giàu có, danh tiếng và được trọng vọng. Tôi đào xuống đến cái cặp bìa màu đỏ được ràng lại bằng dây thun. Lôi nó ra và mang vào nhà bếp. Vừa nhâm nhi cà phê, tôi vừa đếm tiền. Hơn bốn mươi ngàn đô. Mấy lúc gần đây tiền bạc đã chảy vào túi tôi rất nhanh. Tôi đã trở thành "sao" trong số những kẻ ăn hối lộ, với những khách hàng giàu có, tin cậy. Những tờ hai mươi đô, khoảng bảy ngàn đô-la bằng tờ trăm, tôi bỏ vào trong năm phong bì dài mà tôi đã mang đến từ bàn giấy của mình. Rồi tôi nhét những phong bì đầy tiền đó vào những cái túi khác nhau của chiếc áo jacket Vegas Winner. Tôi kéo phéc-mơ-tuya các túi áo và treo áo vào lưng dựa của chiếc ghế tôi ngồi.

Trong buổi sáng, khi Vallie ôm tôi để tạm biệt, có lẽ nàng sẽ thấy có cái gì đó cồm cộm nơi mấy túi áo nhưng tôi sẽ nói với nàng đó là những bản thảo cho các bài báo mà tôi mang theo tới Vegas.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.