Những Kẻ Lạ Mặt Lúc Bình Minh

Chương 17: Chương 17




Brandy thiêu đốt họng nàng, nhưng nó không phải cảm giác khó chịu. Sau hai ba ngụm, nàng cảm thấy khá hơn một chút và sau nhiều ngụm hơn, nàng có thể miêu tả vụ tấn công với giọng khá bình tĩnh. Nàng chỉ nói với Max những điều nàng thấy là khôn ngoan. Nàng không đề cập đến ngôi nhà bà goá nhưng nàng cho chàng xem bức thư viết tay của William.

Nàng lo lắng, nàng nói, nàng không thể ngủ nên nàng quyết định đi dạo. Một hoặc hai lần nàng nhìn thiết tha về phía cửa. giá như nàng có vài giờ nghỉ ngơi, nàng sẽ được trang bị tốt hơn để trả lời câu hỏi của Max. Nàng không chắc nên kể với chàng bao nhiêu hoặc điều gì nàng nên giấu.

Max thắp lửa và họ thoải mái ngồi gọn trong chiếc ghế bành nhồi lông bên cạnh lò sưởi. Trông chàng nhợt nhạt và mệt mỏi và có những quầng thâm quanh mắt chàng. Chàng không đeo nơ cổ và quần áo chàng nhàu nhĩ.

“Có khả năng là một kẻ lang thang nào đó tấn công em không?” chàng hỏi.

“Không.” Nàng dừng lại khi trí nhớ quay lại với nàng.

“Tại sao không?” Max hỏi.

“Hắn không toả ra mùi của kẻ lang thang.” Nàng cười yếu ớt. “Tôi thậm chí không nhận ra lúc đó nhưng hắn có mùi nước hoa.”

Max nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. “Giờ thì để ta xem nếu ta biết được gì đúng đắn.” Giọng chàng đều đều một cách lạ lùng. “Bức thư này đã đợi em khi em quay về đi ngủ.” Nàng giơ bức thư đã được chính tay William viết. “Em nghi ngờ nó đến từ William. Và cho đến lúc đó, em vẫn đi ra ngoài, biết rằng hắn có thể đang đợi em?”

Nàng không sẵn sàng cho kiểu tra vấn chéo thế này, không phải sau những gì nàng vừa trải qua. Với một câu nói dối nhỏ, nàng tự đặt bẫy cho bản thân mình.

Nàng cẩn trọng nói, “Tôi không biết tôi nghĩ gì, Max nhưng tôi chắc chắn không đoán rằng William có thể ở đó chờ tôi. Tôi không thể ngủ. Tôi nói rồi. Tôi lo lắng. Tôi đi ra ngoài đi dạo. Và đó là tất cả.”

Chàng kìm nén sự giận dữ với nghị lực sắt thép. Chàng biết nàng không nói cho chàng nghe toàn bộ sự thật nhưng chàng không biết làm sao để ép nó bật ra khỏi người nàng. Hiển nhiên nàng vẫn không tin chàng và điều đó làm chàng cắn rứt. Nhưng tệ hơn là chàng cảm thấy day dứt vì vô dụng. Không nghi ngờ gì nàng đã bị tấn công. Nếu nàng đến với chàng khi nàng nhận được bức thư, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Chàng không biét chàng muốn ôm nàng trong vòng tay hay lắc nàng đến chết nữa.

Nhưng chàng cũng không thể tha thứ cho mình. Chàng không cho rằng nàng trong tình trạng thực sự nguy hiểm. Chàng nghĩ rằng những bức thư do hiềm thù, sản phẩm của một đầu óc méo mó. Đó là tất cả những gì chàng đã nghĩ.

Chàng uống một hơi dài brandy rồi nói, “Ta không nghĩ William đã tấn công em.”

“Tôi có thể nói thế hôm qua chứ không phải bây giờ. Chắc chắn điều này chứng minh William còn sống?”

“Vậy tại sao hắn không giết em?”

Mắt nàng mở to. “Cái gì?”

Chàng nói đều đều, “Nếu đó là William, chẳng phải hắn muốn giết em sao? Em đã nói với ta đủ thường xuyên rằng hắn muốn em chết để hắn có thể chiếm được tài sản nhà Carstairs qua Anne. Vậy tại sao hắn không vũ trang để làm điều này? Hắn không có vũ khí, đúng không?”

Nàng chậm chạp lắc đầu. “Tôi không biết. Nhưng tôi chiến đấu với hắn bằng răng và móng. Có lẽ hắn muốn giống như một vụ tai nạn hơn.”

Chàng nghĩ một chốc rồi cuối cùng nói. “Chúng ta không thể bỏ qua khả năng đó là một người khác.”

Nàng rút sâu vào ghế của mình. “Không,” nàng nói, “Tôi sẽ không tin đâu.”

“Sara, em phải đối diện với sự thật. Ai có thể vào phòng ngủ của em? Ai có thể để lại cho em bức thư đó đây?”

Nàng vội nói, “William có thể. Hắn biết rõ ngôi nhà. Hắn có thể lẻn vào khi chúng ta đang ăn tối mà không ai biết.”

Chàng nói giọng bất cần. “Đó có thể là Simon hoặc Martin. Họ rời bàn ăn đầu tiên và vẫn chưa quay về nhà.”

“Điều đó thật lố bịch.” Cổ họng nàng hoạt động dữ dội. “Chúng sẽ không làm hại tôi. Chúng có thể đã chuồn đến trận đánh đấm hay gì đó. Đây không phải lần đầu chúng ra khỏi nhà cả đêm.”

Nàng choáng váng nhưng chàng cũng thế và chàng quyết định đưa ra tiếp quan điểm của mình. “Hoặc Anne có thể đứng sau chuyện này. Cô ấy rời phòng ăn và cô ấy có lợi nhiều nhất khi có gì đó xảy ra với em. Ồ, ta biết cô ấy không trực tiếp tấn công em nhưng cô ấy có thể có tòng phạm.”

“Không,” nàng nói. “Không! Tôi sẽ không nghe đâu.”

Giọng chàng trở nên hung dữ. “Và đừng có quên ngài Primrose vô giá của em. Có thể anh ta thà để em chết chứ không nhìn thấy em đi theo người đàn ông khác. Với Constance, tất nhiên, có thể là ghen tị hay động cơ nào khác mà chúng ta chưa khám phá ra được. Có thể là bất cứ ai, Sara, bất cứ ai. Em có hiểu không?”

Nàng đặt cốc xuống và chậm chạp đứng lên. Mắt nàng hiển hiện rõ ràng sự đau đớn. Giọng nàng run rẩy dữ dội và chàng phải căng tai mới nghe được nàng nói. “Tại sao ngài lại tra tấn tôi thế này? Ngài không thể thấy điều đó không cần thiết ư? Tôi không ngu. Tôi đủ hiểu những điều đó nếu William không phải là người gửi tôi những bức thư ấy, phải là ai đó gần gũi tôi. Và ngài có biết?” Giọng nàng rít lên. “Tôi không biết đó là ai. Tôi không muốn ngài điều tra. Tôi không muốn ngài đánh bẫy ai. Tôi muốn ngài hãy để yên, Max. Đơn giản là để yên.”

Chàng đã sai lầm. Nàng bị rúng động hơn chàng nhận ra. Chàng giơ tay tỏ vẻ xoa dịu. “Sara, ta xin lỗi. Em đúng. Đó có thể là William, hoặc ai đó chúng ta chưa nghĩ ra. Xem này, ta chỉ cố gắng thuyết phục em đừng có liều mạng ngu ngốc như thế. Nó quá nguy hiểm.”

“Nguy hiểm!” Nàng sục tay vào tóc mình. Nàng cay đắng nói. “Chẳng có gì nguy hiểm nếu tôi không nghe theo ngài. Tôi nên theo đúng kế hoạch ban đầu của mình. Tôi nên kết hôn với ngài Townsend. Và rồi cơn ác mộng này sẽ qua. Mọi người sẽ hạnh phúc. Rồi chúng tôi có thể trở lại là một gia đình mà không có bất cứ chất độc hoài nghi nào trong tâm trí.”

Nàng tránh khỏi chàng và bắt đầu bước tới bước lui. Tay nàng vẫn bám vào tóc nàng, ôm chặt đầu nàng như thể nàng đang làm dịu cơn đau đầu.

Chàng nói dịu dàng, “Sara, chúng ta sẽ không để mọi thứ như thế. Chúng ta sẽ tìm ra ai là người tấn công em, bất kể đó là ai. Chúng ta sẽ biết.”

Nàng xoay tít lại nhìn chàng, đôi mắt hoang dại vì giận dữ rồi nàng nhanh chóng đi đến ghế của chàng. “Đừng có nói tôi phải làm gì! Ngài biết gì chứ?” Giọng nàng rạn vỡ vì cảm xúc. “Có gì tốt đâu nếu tôi tìm ra Simon hay ai khác trong gia đình tôi đã tấn công tôi đêm nay? Điều đó sẽ phá huỷ khiến chúng tôi không còn là gia đình nữa. Tất cả chúng tôi sẽ bị chia cắt. Ngài nghĩ tôi sẽ để điều đó xảy ra ư? Ngoài ra, ngài cũng tự nói đấy. Bất kể ai làm thì người đó cũng không có ý định giết tôi. Có lẽ hắn chỉ muốn đe doạ tôi thôi. Tôi không phán xét hắn. Ồ, Chúa ơi, tôi sẽ là người cuối cùng phán xét ai đó. Cha tôi nên đối xử với chúng tôi công bằng. Ông không nên để lại mọi thứ cho tôi. Sao tôi có thể khiển trách gia đình mình vì quay ra chống lại tôi chứ? Không ai biết một người sẽ làm gì khi họ tuyệt vọng hoặc bị thử thách. Nhưng không quá muộn, tôi sẽ khiến mọi thứ trở nên đúng đắn. Tôi thề với Chúa, tôi sẽ khiến mọi thứ trở nên đúng đắn.”

Nàng đi tới đi lui lần nữa. “Nếu mình tăng đề nghị của mình, ngài Townsend sẽ vẫn cưới mình.” Nàng nói to suy nghĩ của mình khi nó đến với nàng, quên mất hoặc không quan tâm đến sự hiện diện của chàng. “Đúng, đó là điều mình sẽ làm, mình sẽ trả cho ngài ấy một khoản ngài ấy không thể chối từ được.”

Chàng bước ra khỏi ghế.

“Mình có nên viết cho ngài ấy không nhỉ? Không. Tốt hơn là mình nói trực tiếp với ngài ấy, ngài ấy có nghĩ vậy không? Ngày mai. Mình sẽ quay lại Bath, rồi mình sẽ... mình sẽ...”

Đột nhiên nàng ôm mặt và vai nàng bắt đầu nâng lên. “Tôi không thể thở,” nàng nghẹn thở.

Max với tới nàng sau hai sải chân. Chàng đặt ly của mình vào môi nàng và ép nàng uống. Nàng sặc, phun phì phì và đẩy tay chàng ra. Chàng cố lần nữa và lần này nàng nuốt, rồi nàng run bắn thở một hơi dài.

“Cám ơn.”

“Giờ thì ngồi xuống cái ghế này và uống đến giọt brandy cuối cùng đi.”

Nàng nghe lời. Một lúc sau, nàng nhìn lên chàng. “Thật vô vọng phải không? Tôi không biết phải làm gì, phải rẽ hướng nào.”

Chàng biết rằng không chỉ vụ tấn công xé nàng ra từng mảnh, mà nỗi nghi ngờ quá đau đớn để thú nhận với ai. Tiền là động cơ giết người rất cao. Đó là lý do nàng muốn kết hôn và phá vỡ ủy thác. Không chỉ bởi nàng sợ William còn sống.

Chàng ngồi xổm xuống để mắt họ ngang nhau. “Cảm thấy khá hơn chưa?”

Nàng gật đầu. “Ngài đã thấy chúng tôi lúc tồi tệ nhất – ý tôi là gia đình tôi. Mọi thứ khác khi cha tôi còn sống.”

Chàng nghĩ ông đã an toàn dưới lòng đất khi chàng nói, “Ông phải là một người cứng rắn mới sống được với điều đó phải không?” Nhưng lần nữa, nàng làm chàng ngạc nhiên.

“Ừm, có lẽ chúng tôi cần nó. Kỷ luật, ý tôi là thế. Ngài không thể biết tôi nhớ ông thế nào đâu.”

“Nghe nàng nói như thể nàng rất yêu ông.”

“Thực tế, tôi kính yêu ông. Chúng tôi không luôn cùng quan điểm... nhưng... Ồ, Max, tôi sẽ phải làm gì tiếp theo đây?”

Từ ngữ nhảy ra khỏi miệng chàng trước khi chàng có cơ hội nghĩ về chúng. “Em sẽ kết hôn với ta, tất nhiên.”

Trông nàng sửng sốt. Chàng cũng thế. Chầm chậm, môi chàng cong lên thành một nụ cười kinh ngạc. Tại sao, điều tuyệt vời nào, chàng tự hỏi mình, nàng phải là người duy nhất?

Nàng chớp mắt chầm chậm. “Ngài vừa nói gì?”

“Ta nói rằng em nên cưới ta.”

“Ngài cưới tôi, đột ngột như vậy ư?” Nàng bật ngón tay.

“Không, không đột ngột đâu. Ta đã nghĩ nhiều về điều này rồi và ta nghĩ đó là giải pháp tốt nhất cho cả hai chúng ta.”

Nàng gay gắt nói. “Ngài đã xa như vậy, chỉ để có được câu chuyện cho bài báo của mình?”

Chàng gần như mất bình tĩnh trước khi chàng nhớ ra nàng vẫn bị choáng vì vụ tấn công, vẫn còn bối rối và cần an ủi. Chàng cầm lấy cốc từ tay nàng và đặt xuống, rồi nắm lấy cả hai tay nàng. “Nghe ta này, Sara,” chàng nói. “Ta không phải cưới em để có được câu chuyện của mình. Thậm chí nếu em có cưới Townsend ta vẫn cứ quanh quẩn bên em. Và Townsend có thể ở đâu chứ? Ông ta sẽ lấy tiền và bỏ đi. Ai đó phải ở lại và chăm sóc em. Ta biết em nghĩ rằng một khi quỹ uỷ thác bị phá vỡ, mối nguy hiểm sẽ qua. Nhưng em có chắc không? Ta không bị thuyết phục rằng điều này có dính dáng đến tiền bạc. Nếu ta đúng, sẽ chẳng vấn đề gì nếu em lại tiếp tục ẩn náu và đợi nhận lấy tài sản của mình khi em đủ hai lăm tuổi. Ai đó muốn làm hại em. Họ đã tìm thấy em trước đây và họ sẽ lại tìm thấy em.”

“Ngài không nghĩ tôi biết điều đó ư?” Nàng nói giọng thống khổ.

Giọng chàng trùng xuống khi chàng nhìn những vết cào xước trên tay nàng. “Nếu em cưới ta,” chàng nói, “chúng ta đều đạt được điều chúng ta muốn. Nếu em đúng, mối hiểm nguy sẽ qua bởi vì sự uỷ thác đã bị phá vỡ. Nhưng nếu ta đúng, bất cứ ai muốn làm hại em sẽ phải giải quyết ta trước.”

Mắt nàng xem xét mặt chàng. “Ngài đã đi xa như vậy, chỉ để bảo vệ tôi ư? Nhưng tại sao?”

Chàng cho nàng lý do mà chàng biết nàng có thể chấp nhận. “Bởi vì ta cảm thấy có trách nhiệm. Bởi vì tờ báo của ta đã khuấy tung công chúng chống lại em. Bởi vì ta đã sai về em và bởi vì ta muốn đền bù.”

Nàng cố rút tay mình ra. “Tôi không biết, Max, chỉ là tôi không biết.”

Chàng cảm thấy như vận mệnh mình đang treo trên bàn cân. Với giọng lạ lùng không giống của chàng, chàng tiếp tục, “Và bởi vì, nếu em cưới người khác, ta sẽ phải giết hắn.” Chàng loé lên một nụ cười không phải là cười. “Hãy nói cho ta biết ta đã sai về chúng ta. Nói cho ta em không muốn ta nhiều như ta muốn em, và có lẽ, chỉ có lẽ thôi, ta sẽ tìm được sức mạnh để em ra đi.”

Chàng kéo tay nàng đứng dậy. Chàng có thể thấy bài diễn thuyết nho nhỏ của mình khá gây ấn tượng với nàng. Mắt nàng mở to, choáng váng, không tin.

Chàng chưa bao giờ coi mình là người vô đạo đức nhưng chàng cũng nhận thức rõ ràng chàng đang lợi dụng cơ hội. Nàng vẫn còn chịu cú sốc. Nàng đang mất phương hướng và bối rối. Khi nàng tự nói với mình, nàng không biết phải rẽ hướng nào. Chàng tự bào chữa những gì chàng đang làm rằng chỉ là vấn đề thời gian trước khi nàng tự nguyện đến với chàng. Nhưng những sự kiện đã đi quá xa. Thời gian là điều mà chàng không thể cho nàng được.

Chàng vòng tay mình bao quanh nàng. “Nói em sẽ cưới ta đi Sara.”

Mắt nàng đầy nước mắt. “Như thế không công bằng với chàng, Max.”

“Ta sẽ tự đánh giá điều gì là công bằng.”

Chàng đặt môi lên môi nàng. “Max,” chàng thở ra, nửa phản kháng, nửa chấp thuận.

Nàng ngừng nghĩ khi chàng ép nàng dựa vào chiều dài cứng rắn của chàng và chiếm lấy miệng nàng với sự đam mê khiến các giác quan của nàng chao đảo. Nàng bám lấy chàng để chống đỡ, đầu nàng ép vào vòng tay chàng khi nụ hôn cứ tiếp diễn, tiếp diễn.

Tay chàng di chuyển khắp người nàng, ấn nàng vào gần hơn. Nàng cảm thấy chàng bị khuấy động, và cơ thể của chính nàng cũng siết chặt lại đáp trả. Một phần trí não nàng vẫn có thể nói với nàng rằng nàng đang hành động không khôn ngoan. Nàng chẳng quan tâm. Nàng vẫn còn sống. Nàng chưa từng cảm thấy được sống hơn thế này trong cuộc đời mình. Không ai biết điều gì sẽ xảy đến ngày mai.

Khi nàng bắt đầu vật lộn, Max thả nàng ra nhưng chỉ là giải phóng tay nàng để nàng có thể vòng quanh cổ chàng. Rôi nàng kéo đầu chàng xuống để hôn chàng tiếp.

Đầu hàng. Nàng đang tặng cho chàng. Và giường chàng chỉ cách có một bước chân. Cơ thể chàng giục giã chàng chiếm lấy nàng và các giác quan chàng cũng vậy. Nếu chàng chiếm lấy chàng bây giờ, sẽ không còn đường quay lại. Mặt khác...

Chàng đang tranh luận với bản thân mình, và đó là sai lầm chết người. Phần cẩn trọng trong chàng đã chiến thắng. Chàng chưa từng lợi dụng người phụ nữ nào, và chắc chắn chàng sẽ không bắt đầu với người phụ nữ duy nhất mà chàng từng muốn làm vợ mình.

Với sự miễn cưỡng vô cùng, chàng nâng môi mình lên cách môi nàng một inch. “Điều này có nghĩa là em sẽ cưới ta ư?”

Có một nhịp đập im lặng khi nàng cố hiểu lời chàng nói. “Vâng,” nàng thì thầm, “vâng,” và tặng môi mình cho chàng lần nữa.

Chàng dịu dàng hôn nàng. “Em chắc chứ?”

“Em chắc.”

Đó là tất cả những gì chàng muốn nghe.

Nàng thổn thức khi chàng đột nhiên cúi người xuống, bế nàng vào vòng tay chàng và dựa nàng vào ngực chàng. “Cái gì-”

“Ta đang mang em về phòng mình. Không. Đừng tranh cãi. Em đã trải qua quá nhiều điều cho đêm nay rồi. Ta nói ta sẽ bảo vệ em và ta thực có ý đó thậm chí nếu điều đó có nghĩa là bảo vệ em khỏi bản thân ta. Những gì em cần là một giấc ngủ ngon và đó là những gì em sẽ được nhận.”

Một lúc sau, nàng hoàn toàn cảm thấy bị bẽ mặt cho đến khi nàng nhìn thấy điều gì đó trong mắt chàng, một ngọn lửa ham muốn, và nàng tạm bằng lòng với việc vùi đầu vào ngực chàng. Max đúng. Nàng kiệt sức, quá kiệt sức để sắp xếp ý nghĩ của mình. Tất cả những gì nàng biết là Max ở đây và lúc này nàng không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì cả.

Chàng mang nàng về phòng, đặt nàng lên giường và cảnh cáo nàng rằng chàng sẽ cho nàng năm phút, nhiều nhất là mười phút để sẵn sàng đi ngủ, rồi chàng sẽ quay lại kiểm tra nàng. Chàng đợi cho đến khi nàng khoá cửa, rồi đến nơi ở của người hầu trên gác và đánh thức một người hầu dậy. Chàng có kế hoạch và nhiều việc phải làm nên chàng cần ai mà chàng có thể tin tưởng để trông chừng Sara. Sau khi chàng ra chỉ thị cho người hầu, chàng quay lại phòng nàng.

Nàng đang lơ mơ ngủ khi ký ức về vụ tấn công loé lên trong não nàng. “Max?” Nàng ngồi thẳng dậy và nhìn hoảng loạn quanh phòng. Chàng vẫn đang ngồi ở chiếc ghế bên lò sưởi, đọc sách.

Chàng đứng lên khi nghe nàng kêu và nhanh chóng đến bên nàng. “Có việc gì thế Sara?”

Nàng lắc đầu. “Không có gì. Chỉ là... Max.” Rồi nàng rúc trở lại giường và nhắm mắt lại.

Khi hơi thở của nàng điều hoà và chậm lại, Max vén tóc nàng ra sau và phát hiện ra một vết xước dài từ tại nàng đến cuối cổ nàng. Chàng rê ngón tay dọc theo nó và cơn giận dữ điên cuồng đốt cháy dạ dày chàng.

Chàng không khoan dung như Sara, gần như là không hề khoan dung. Khi chàng tìm ra kẻ đã tấn công nàng, chàng sẽ trả thù như hắn xứng đáng phải chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.