Max tìm thấy căn nhà của Drew chẳng khó khăn gì. Dù không có ánh sáng rọi ra từ cửa sổ của nó, nhưng có những ngọn đèn treo ngoài cột xen kẽ nhau, chiếu sáng con đường đến một hàng những căn nhà dành cho người làm kéo dài lên tới tận ngọn đồi. Đã quá nửa đêm từ lâu nhưng chàng chẳng thèm quan tâm đến thời gian. Chàng đang trong tâm trạng vô cùng tồi tệ và nó thể hiện ở cách chàng đấm vào cửa.
Chàng sẽ không bao giờ đặt mình cùng tầng lớp với William Neville. Chàng không bao giờ mơ rằng mình sẽ giận dữ giơ tay lên với một người phụ nữ. Nhưng có những cách khác để làm họ phục tùng. Chàng đã giận dữ khi chàng định làm tình với Sara đêm nay. Chàng đóng dấu của chàng lên nàng. Nàng sẽ tha thứ cho chàng không? Và làm sao chàng có thể làm nàng hiểu được điều mà chính chàng cũng không hiểu nổi bản thân mình?
Chàng tống ý nghĩ ra khỏi đầu và bắt đầu đập mạnh cửa lần nữa. Khi không ai gọi với ra hoặc đến để trả lời, chàng dùng chân mang bốt của mình để phá cửa. Chàng bước vào bóng tối dịu dàng và ngay lập tức bị vấp ngã vào vật cản nào đó trên đường đi. Nguyền rủa khe khẽ không ngượng miệng, chàng mò mẫm vào tường tìm lối đi nơi chàng mong sẽ tìm thấy lò sưởi. Chàng may mắn. Ở trên bệ lò sưởi, chàng tìm thấy một cái hộp mồi lửa thường gặp. Mất vài lần bật, rốt cuộc chàng cũng làm nó phát lửa và châm lửa vào cây nến chàng tìm thấy trên bệ lò sưởi. Đã xong, chàng quay lại nhìn tổng thể căn phòng.
Nó không nhỏ như chàng đã nghĩ. Rồi chàng nhớ cha Drew Primrose là trưởng đội làm vườn ở Longfield. Căn nhà của ông to hơn căn nhà của những người làm bình thường khác. Phòng này trước là phòng khách nhưng giờ nó đã được chuyển đổi thành phòng làm việc. Một cái bàn làm việc được đặt trước cửa sổ. Một cái ghế chàng vấp phải khi chàng đi vào. Sổ sách và sách vở được sắp hàng trên tường.
Chàng đi qua cửa và tìm thấy nhà bếp. Đồ đạc chỉ có một chiếc bàn và mấy cái ghế. Có những chiếc bình, dụng cụ làm bếp và mọi thứ ngăn nắp sạch sẽ như phòng phẫu thuật của bác sĩ. Có hai phòng ngủ, một phòng hoàn toàn trống rỗng và phòng kia chỉ gồm một chiếc giường và một chiếc ghế.
Drew Primrose đã xoay sở rất tốt cho bản thân, nếu xét đến khởi đầu khiêm tốn của anh ta. Nhưng anh ta sẽ không đi xa đến thế nếu không phải là Sara. Không có vẻ anh ta yêu Sara, anh ta đã gửi những bức thư đó cho nàng nhưng anh ta bị bắt gặp nói dối và làm mình khả nghi trong mắt Max.
Chàng quay lại văn phòng và đặt cả nến lẫn súng của mình lên bàn làm việc. Rèm đã được buông xuống. Bất kể chàng có tìm thấy những gì chàng đang tìm kiếm hay không, chàng cũng sẽ trở về Stoneleigh và thúc anh ta ra khỏi giường mình. Có những câu hỏi mà chàng cần câu trả lời ngay bây giờ, không phải ngày mai hay ngày kia Và có mọi khả năng sau khi chàng chất vấn luật sư của Sara, bí mật về William Neville sẽ bắt đầu sáng tỏ. Chàng đã biết được nhiều điều đêm nay, không đủ để lột mặt nạ kẻ sát nhân – và chàng vẫn chắc rằng William đã chết – nhưng đủ để làm hẹp phạm vi lại. Những mẩu thông tin kỳ quặc bắt đầu lách cách trong đầu chàng. Thêm vài mảnh ghép nữa là tất cả những gì chàng cần, rồi chàng sẽ có toàn bộ bức tranh.
Tất cả ngăn tủ đều bị khoá. Chàng quay lại nhà bếp, tìm một con dao sắc và bắt đầu làm việc. Ở ngăn đầu tiên, chỉ có giấy tờ và thư từ, thực tế, đúng là thứ Max tìm. Từ trong túi áo của mình, chàng lôi ra bức thư viết tay gần đây nhất của William mà Sara nhận được, bắt đầu so sánh với chữ viết tay trong những lá thư chàng lấy ra từ ngăn kéo. Không có gì phù hợp.
Chàng nhìn chằm chằm vào ngăn kéo tiếp theo và tiếp theo nữa, cũng cùng một kết quả. Khi phá ngăn kéo dưới cùng, chàng lôi ra một bài báo từ nơi giấu kín và đặt lên bàn. Có một chiếc khăn tay bằng vải muslin và một chiếc khuyên tai ngọc trai, một chiếc găng tay trẻ con màu trắng và một chiếc khăn tay viền đăng ten thêu chữ lồng nhau. Max lắc đầu. Đây là dạng vật kỷ niệm mà một người đàn ông với mối tình lãng mạn trong tâm tưởng sẽ giữ làm kỷ niệm cuộc tình của mình. Không có kiểu vật kỷ niệm như thế trong ngăn kéo của chàng.
Nó thuộc về Sara, chàng nghĩ, và sự tức giận sôi xèo xèo trong chàng. Chàng nhặt chiếc khăn tay viền đăng ten lên, mở ra và nghiên cứu những chữ cái lồng nhau. Lông mày chàng nhíu lại thành cái cau mày. Chàng đang rê ngón tay theo tên viết tắt khi chàng nghe tiếng bước chân tiến đến cửa trước. Đánh rơi chiếc khăn, chàng với lấy khẩu súng, lùi lại hai bước tránh xa tầm với và đợi.
Cửa mở ra và Drew bước vào. “Tôi nghĩ chúng ta đã đồng ý-” Anh ta dừng lại ngay lập tức khi thấy Max và cái nhìn hoàn toàn sửng sốt quét qua mặt anh ta. “Ngài?” Ánh mắt anh ta nhìn bàn làm việc rồi khẩu súng trong tay Max. “Ngài,” anh ta nói với giọng dễ sợ, “đang nghĩ mình làm gì thế?”
Max lên đạn và ra dấu chỉ chiếc ghế bên cạnh lò sưởi rỗng. “Tôi nghĩ đã đến lúc,” chàng nói, “anh và tôi phải có cuộc chuyện trò riêng mà không có Sara để bảo vệ anh.”
Chẳng phải những lời nói hay súng của chàng làm Drew Primrose sợ hãi mà là sự đối nghịch. Trông anh ta như thể có thể nhảy bổ vào Max.
“Thử xem,” Max nói, “và tôi sẽ tặng anh một viên đạn vào xương bánh chè, rồi tôi sẽ bắt anh chịu trách nhiệm vì ý định giết người.”
“Đây là nhà tôi! Ngài là kẻ đột nhập!”
“Trái lại. Đây là tài sản của tôi, nhờ quyền lợi của cuộc hôn nhân với Sara. Ngồi xuống ngài Primrose, và tôi sẽ bỏ súng xuống.”
Mặc dù vẫn xù lông vì thù địch nhưng Drew Primrose vẫn đi đến chiếc ghế gỗ bên lò sưởi và ngồi xuống. Max đặt khẩu súng lên bàn, trong tầm với rồi dựa lưng vào ghế. Anh ta có mùi của rượu mạnh khi đi qua chàng và mùi của nước hoa nhẹ, nước hoa rẻ tiền.
Max nói giọng thoải mái. “Tôi không biết rằng có chốn ăn chơi ở Stoneleigh nhưng với mùi của anh, tôi phải nói rằng anh vừa quay về từ nhà thổ.”
Khi không có lời đáp, chàng tiếp tục, “Giờ thì điều đó thực sự làm tôi ngạc nhiên. Từ mọi thứ tôi nghe được về anh. Tôi sẽ nói rằng anh là kiểu người khổ hạnh, anh biết đấy, làm việc mửa mật, tận tâm, chu đáo, và thiêng liêng hơn người đàn ông đứng cạnh mình.”
Khuôn mặt chàng trai trẻ đỏ bừng và anh ta điên tiết nói. “Tôi không phải kê khai từng bước đi của mình với ngài, hoặc tính cách tôi. Vậy thì nói cho tôi những gì ngài muốn và ra ngoài.”
“Tốt. Vậy thì nói toạc ra nhé. Anh có thể bắt đầu nói cho tôi biết anh ở đâu vào cái đêm William Neville biến mất.”
“Đêm đó-” Drew Primrose nhìn chằm chằm và tiếp tục nhìn như vậy.
“Anh ở đâu, ngài Primrose?” Max hỏi nhẹ.
“Tôi ở Bristol.”
“Không phải thế. Tôi đã cho người kiểm tra anh và anh không đến đó cho đến tận đêm hôm sau.”
“Và ngài nghĩ – cái gì? Rằng tôi đã giết William Neville rồi vứt xác hắn à?”
“Đó chính xác là những gì tôi nghĩ. Anh yêu Anne Neville, phải không? Chồng cô ấy hành hung cô ấy. Nên anh thủ tiêu anh ta.”
Drew Primrose đứng đó bất động, thất kinh. “Làm sao ngài biết về Anne?” Anh ta khàn khàn hỏi.
Max nhặt cái khăn tay viền ren lên rồi nhìn xuống. “Đây là khăn tay của Anne. Có tên viết tắt của cô ấy trên đó.” Chàng nhìn Drew Primrose. “Mọi người đều nghĩ Sara là người anh yêu, và tại sao họ lại thế? Anne đã kết hôn. Anh luôn luôn lảng vảng quanh Longfield. Anh trở thành quản lý ở đây và hầu như dành hầu hết các đêm ở căn nhà này. Nhưng đó không phải bởi anh có thể gần Sara. Luôn luôn là Anne.”
“Thế thì sao? Điều đó không có nghĩa là tôi giết William.” Anh ta chằm chằm nhìn vào tay mình và nắm chặt nó lại. “Tôi ước tôi đã giết tên con hoang đó,” anh ta nói giọng dữ dội.
“Có phải Anne mang thai con của anh không? Đó là lý do anh giết William đúng không? Bởi vì anh ta phát hiện ra anh và Anne?
Đầu Drew Primrose bật ngửa ra sau. “Không! Ngài đã sai hoàn toàn. Anne và tôi chưa bao giờ là người tình.”
“Anh gửi những bức thư đó cho Sara đúng không? Anh muốn mang cô ấy quay lại Stoneleigh và có thể thủ tiêu cô ấy để anh và Anne có thể thừa kế tài sản của nhà Carstairs.”
“Bức thư nào? Tôi không biết ngài đang nói gì.”
Max không cho người đàn ông kia thời gian suy nghĩ trước khi chàng ném câu hỏi vào anh ta. “Anh là người đã tấn công Sara khi cô ấy đến ngôi nhà bà goá. Anh định giết cô ấy, đúng không?”
“Không! Tôi không biết Sara bị tấn công!”
“Cả anh và Anne đều dính vào chuyện này à?”
“Không!”
“Thi thể William Neville ở đâu?”
“Tôi không biết.”
“Vậy nói cho tôi biết những điều anh biết, ngài Primrose, bởi vì những gì tôi có thể thấy là anh và Anne là người thu được nhiều lợi lộc nhất từ sự biến mất của William Neville và Sara.”
Drew Primrose trắng bệch đến từng chân tóc.
Miệng anh ta yếu ớt, mắt không chớp. Và cơn rùng mình chạy qua người anh ta. “Ngài có thể còn sai lầm hơn,” anh ta nói.
Max thở ra một hơi dài. “Vậy nói cho tôi nghe sự thật. Nói cho tôi biết anh ở đâu vào cái đêm William biến mất.”
Drew nuốt vào. “Tôi ở Bath – không, hãy nghe tôi – tôi đang trên đường tới Bristol nhưng tôi ở lại Bath đêm đầu tiên, với một người phụ nữ tôi gặp ở White Hart. Tôi tuyệt vọng, tôi cho là thế, và thấy chẳng lý do gì tôi lại không nên tự an ủi mình với một phụ nữ xinh đẹp. Đúng, tôi yêu Anne và cô ấy cũng yêu tôi. Cuối cùng tôi cũng thuyết phục được cô ấy rời bỏ Anne và trốn đi với tôi. Rồi cô ấy biết mình có con, con của William, và cô ấy nói điều đó đã thay đổi mọi thứ. Tôi bị tổn thương, giận dữ, tôi không biết làm gì. Nên đã kiếm một người đàn bà giúp tôi quên.”
Anh ta đột ngột đứng lên và cúi gập vai xuống, quay lưng lại Max, một tay tựa vào bệ lò sưởi để đỡ mình. “Tôi không giết William, nhưng tôi đã ước hắn chết nhiều lần.” Anh ta quay lại nhìn Max. “Tôi hi vọng hắn đã chết.”
Max nhìn khuôn mặt bị tàn phá và cảm thấy tội nghiệp cho anh ta. Chàng nói khẽ, “Chắc hẳn anh phải nghi ngờ rằng Sara hoặc Anne đã sát hại William?”
“Tôi chưa từng nghi ngờ Anne. Cô ấy không biết làm sao để ghét.”
“Nhưng anh nghi ngờ Sara?”
“Đúng. Ban đầu là thế. Tôi biết chỉ có một nơi cô ấy có thể giấu thi thể và tôi đợi đến khi cảnh sát không còn kéo bầy đàn tới nơi đó, tôi mới kiểm tra. Nó trống không.”
Max nói giọng ngờ vực, “Anh biết về căn phòng bí mật ở ngôi nhà bà goá ư?”
Lần đầu tiên từ khi bước vào phòng, Drew mỉm cười. “Anne đã kể cho tôi từ rất lâu khi chúng tôi còn là những đứa trẻ.”
“Và,” Max nói, thu hẹp mắt lại, “nếu anh tìm thấy thi thể William, thì anh sẽ làm gì?”
Nụ cười của Drew mờ và anh ta gồng mình lên. “Tôi sẽ không đi gặp cảnh sát đâu, nếu đó là điều ngài nghĩ. Tôi sẽ tống khứ nó đi theo cách nào đó. Tôi sẽ mang nó đi xa Stoneleigh nhiều dặm và vứt nó vào một trong những cái hố đá phấn ở dưới vùng đồi. Nhưng tôi sẽ chọn nơi nó có thể bị tìm thấy.”
Max chưa từng thích Drew Primrose nhưng đột nhiên chàng cảm thấy mình có thiện cảm với người đàn ông này. Bất cứ ai giúp Sara cũng luôn luôn dành được sự tín nhiệm của chàng.
“Anh muốn thi thể bị tìm thấy,” Max nói, “để Anne biết cô ấy là vợ goá và tự do kết hôn với anh.”
Sự cay đắng xoắn lại trên môi Drew. “Tôi muốn thi thể được tìm thấy để làm trong sạch tên Sara. Nếu thi thể William bị phát hiện cách đây nhiều dặm, như vậy cô ấy không thể tới đó và quay lại. Đó là tất cả những gì tôi nghĩ, làm trong sạch tên Sara. Tôi đã mất Anne rồi. Cô ấy nghi ngờ tôi giết William, ngài biết đấy. Cô ấy không tin tôi dành toàn bộ thời gian đó ở Bristol và tất nhiên cô ấy đúng. Và tôi nói với cô ấy đủ thường xuyên rằng tôi sẽ giết William nếu hắn đánh cô ấy lần nữa. Hắn đánh cô ấy. Cô ấy mất đứa bé. Cô ấy có thể nghĩ gì khác đây?”
Anh ta lại ngồi xuống, gục đầu vào tay. “Tôi chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm William, chỉ để chứng minh với Anne rằng tôi không giết hắn.” Anh ta ngẩng lên nhìn Max. “Tôi đến London và thăm tất cả những nơi hắn hay đến. Tôi kết bạn với bạn hắn. William đơn giản chỉ là biết mất trong không khí.”
“Sara tin rằng hắn còn sống.”
“Tôi nghi ngờ điều đó. Người đàn ông như thế cần một nguồn cung tiền thường xuyên để nuôi sống cái thói quen cờ bạc của hắn. Sara giống như cái mỏ không đáy. William cay đắng sau khi cha cô ấy thay đổi di chúc. Hắn cảm thấy tiền nên là của hắn.” Anh ta lắc đầu. “Không có Sara, hắn lấy tiền đâu ra? Cha đẻ hắn đã từ hắn. William chẳng có nơi nào để đi cả. Chắc hẳn hắn đã chết.”
Vai Max sụp xuống. Khi chàng đến nhà của Drew, chàng nghĩ chàng vừa làm sang tỏ mọi thứ. Giờ thì chàng quay về điểm xuất phát.”
Drew nói, “Vậy tất cả những bức thư và ai đó tấn công Sara là sao? Có phải ngài bịa ra và cố bẫy tôi không?”
Max đưa bức thư bỏ lại trên bàn trang điểm của Sara; chàng nói với anh ta về vụ tấn công. Khi Drew vượt qua cú sốc, anh ta bắt đầu đặt câu hỏi và nghiên cứu, cuối cùng, lắc đầu. “Nếu tôi giết William,” anh ta nói, “điều cuối cùng tôi muốn là khuấy tung mọi thứ lên bằng việc gửi cho Sara những bức thư hay nhảy vào cô ấy trong bóng tôi. Tôi sẽ để con chó đang ngủ nằm yên. Nhưng tôi không thích giọng điệu của nó. Đưa cô ấy rời khỏi đây. Đưa cô ấy rời khỏi Stoneleigh. William vẫn phủ cái bóng của mình lên cuộc đời tất cả chúng tôi.”
Ngay sau đó, Max bỏ đi. Từng lời nói của Drew vẫn đang quay vòng trong đầu chàng, và chàng đẩy nhanh bước đi của mình. Mọi thứ bắt đầu sắp xếp lại, chỉ là theo mẫu mới, nhưng vẫn còn có những thứ kỳ cục vô lý.
Trước khi chàng về tới nhà, chàng biết có gì không ổn. Không có ánh sáng chiếu ra từ cửa sổ phòng ngủ của Sara và không có ánh sáng trong văn phòng của Peter Fallon. Chàng chạy vội.
Với một ngọn nến trong tay, chàng đến văn phòng của Peter trước. Nó trống không. Máu bắt đầu dồn vào các huyết mạch của chàng chậm chạp và mạnh. Chàng nhảy hai bậc lên cầu thang. Phòng Sara cũng trống không.
Chàng đi tới phòng Simon. Simon tỉnh ngủ khi chàng nghe tiếng Max rống tên chàng.
“Chúa tốt lành, Max, anh có biết mấy giờ rồi không?”
“Sara đâu?”
“Sara? Em không biết.”
“Mặc đồ vào. Tôi muốn đánh thức cả nhà dậy. Tôi sẽ đi gọi người hầu. Cậu phải tập hợp tất cả mọi người ở tầng này lại. Chúng ta sẽ gặp nhau ở phòng khác. Và nhanh lên đấy.”
Sự căng thẳng trong giọng Max đã tự truyền sang Simon. Chàng với lấy quần áo.
“Chuyện gì xảy ra với Sara thế?”
“Cô ấy bị mất tích.”
Tất cả cửa sổ sáng đèn khi Max và tất cả người hầu ở Longfield túa ra, mỗi người cầm một ngọn đèn trong tay. Theo yêu cầu của Max, họ bắt đầu tìm kiếm cẩn thận về phía ngôi nhà bà goá, giống như người dồn thú trước khi những người thợ săn xua chúng ra khỏi nơi ẩn nấp. Max cửa Simon đến Stoneleigh để đánh thức cảnh sát và Martin đi gọi Drew Primrose và tất cả công nhân ở khu lán trại.
Cảm giác khủng khiếp cuộn trào trong dạ dày chàng. Bản năng bảo chàng thời gian sẽ hết nếu chàng không tìm ra Sara sớm, nó sẽ thành quá muộn. Chàng bị bóp quá chặt đến mức chàng không chắc mình có thở không nữa. Họ tìm thấy Peter trên đường, cách ngôi nhà bà goá nửa đường đến nhà chính. Có một vết rạch kinh khủng trên đầu chàng, nhưng vết thương không gây chết người. Chàng bị ngất đi nhưng một ngụm đầy brandy từ cái chai của Max làm chàng tỉnh lại.
“Ai làm điều đó?”
“Tớ không thấy hắn. Hắn muốn Sara. Hắn mang cô ấy đi, Max. Tớ không biết ở đâu.”
Drew Primrose đến nơi, hỏi Max mấy câu nhưng Max không có thời gian trả lời. Max bắt đầu sủa ra các mệnh lệnh. Drew tiếp quản việc tìm kiếm Sara; hai người đàn ông mang Peter quay lại ngôi nhà, rồi một trong số họ đi gọi bác sĩ.
Chàng không muốn đợi những người đàn ông mang Peter trở lại ngôi nhà. Chàng hi vọng, cầu nguyện rằng Sara chỉ bị bắt cóc chứ không bị nằm phơi xác hay chết trong các bụi cây. Chàng có vài việc phải làm, vài việc chàng đã hoàn thành từ lâu nếu Sara không cảnh cáo chàng để yên cho gia đình mình.
Constance và Anne đang trong phòng khách, cả hai người đều nhìn chằm chằm ra cửa sổ, dõi theo những người đang tìm kiếm bằng đèn của họ. Cả hai cùng quay lại khi Max bước vào. Anne mặc một chiếc váy dài tay màu tối, cài cúc lên tận cổ. Constance thì vẫn mặc đồ ngủ.
Tay Anne cuộn lại sau lưng ghế và dường như nàng loạng choạng dựa vào nó. “Nói cho em biết ngay lập tức, Max. Có phải tin xấu không?”
“Không. Không có tin gì cả.”
“Cám ơn Chúa!”
Constance vùi mặt vào tay và bắt đầu khóc.
Max nói, “Lucy đâu?” Chàng cố giữ giọng mình bình tĩnh và điềm đạm để chàng không làm Anne và Constance hoảng hốt như mình.
Anne nói, “Em đưa nó quay lại giường rồi. Nó không biết Sara bị mất tích và em không nói cho nó biết. Là việc gì vậy Max? Tại sao anh lại ở đây mà không đi tìm Sara đi?”
“Tôi nghĩ một trong hai người biết Sara ở đâu,” chàng nói không che đậy.
“Cái gì?” Tay Constance thả rơi khỏi mặt và bà chằm chằm nhìn Max với vẻ ngạc nhiên câm lặng.
Mặt Anne trắng nhợt nhưng giọng nàng vẫn mạnh mẽ. “Làm sao chúng tôi biết Max?”
“Nghĩ lại đi,” Max nói, “cái đêm tôi cãi vã với Simon ở bàn ăn tối. Cậu ấy tức giận bởi vì tôi đã cưỡi con Arrogance ra ngoài. Tôi tin rằng có lúc nào đó sau bữa ăn, một trong hai người đã lén vào phòng Sara và để lại thư đe doạ cô ấy.”
“Bức thư ấy nói gì?” Constance hỏi giọng mất bình tĩnh.
Max mất kiên nhẫn và bắt đầu nói. “Không thành vấn đề!” Chàng cố giữ giọng mình dịu dàng. “Tất cả vấn đề là một trong hai người đã để lại nó, và tôi muốn biết ai trong hai người làm việc đó. Nghe tôi này. Đây không phải trò chơi. Tôi không nói hai người có ý hại Sara. Có lẽ hai người không biết có gì trong bức thư đó. Nhưng một trong hai người đã để nó ở đó và tôi không thể tìm ra Sara sớm, có thể là quá muộn. Nên hãy trả lời tôi! Ngay bây giờ!”
Mặt Constance xoắn lại vì giận dữ. “Sao cậu dám nghĩ một chuyện như thế!”
Anne giơ tay lên ra dấu cho Constance yên lặng. “Em không để lại bức thư đó, Max, em thề.”
Constance lắc đầu. “Không! Tôi không! Tôi thề!” Bà bắt đầu nhìn sợ hãi và Max biết chàng đã tìm thấy mắt xích yếu trong chuỗi dây.
“Nhưng bà biết có lẽ ai là người để lại bức thư đó, phải không Constance?”
“Không.” Giọng bà run run.
Đột nhiên Max đập mạnh xuống bàn và Constance lùi về sau một bước, rồi bước nữa. Max đi theo bà. “Nói cho tôi biết, chết tiệt bà, hoặc nếu có gì xảy đến với Sara, tôi thề tôi sẽ treo cổ bà vì tội giết người.”
“Tôi không nghĩ...” Constance nuốt ngược những giọt nước mắt kinh hoàng. “Anh ta đi không quá một phút. Anh ta nói anh ta đánh rơi găng tay...”
“Ai, chết tiệt bà? Ai?”
“Max, ngừng lại đi.” Tay Anne vẫn chặn ở cổ mình. “Anh không thấy anh chỉ làm dì ấy sợ hãi thôi ư? Chắc chắn đó là Beckett. Hắn là người hầu của quý bà Neville. Chắc là anh nhìn thấy hắn ở hội chợ rồi. Hắn đi mọi nơi với bà ấy.” Nàng nhìn Constance. “Dì nói hay để tôi nói với anh ấy?”
Constance sụp xuống ghế. Mắt bà lồi ra và miệng bà lầm bầm. “Lạy Chúa tôi, con đã làm gì thế này?” bà thì thào.
Anne thở dài. “Constance và Beckett là tình nhân,” nàng nói. “Tôi nhìn thấy hắn ở hành lang đêm đó, và nói với Constance rằng nếu dì ấy còn ngủ với một trong những tình nhân của mình dưới mái nhà này, tôi sẽ nói cho Simon biết và để nó giải quyết.”
“Chỉ một lần thôi,” Constance gào khóc, “chỉ một lần.”
“Cám ơn,” Max nói. “Giờ thì xuống tầng dưới và tự làm cho mình có ích. Có người bị thương đang đến và tôi muốn anh ấy được chăm sóc tốt nhất.” Chàng quay người và đi mất. “Và khi cảnh sát đến đây, nói với ông ấy tôi đến nhà quý ngài Ivor Neville và tốt hơn hết là ông ta nên tới đó sớm hoặc tôi sẽ lấy đầu ông ta.”
Khi chàng đi, Constance ngồi chìm ngỉm xuống ghế. Mặt bà hằn nét đau khổ. “Anh ta nói anh ta yêu tôi. Anh ta nói muốn nhìn nơi tôi ngủ. Anh ta nói muốn làm tình với tôi trên giường tôi để lần tới khi tôi ngủ trên đó, tôi sẽ nhớ anh ta.”
Có âm sắc không bình thường trong giọng Anne. “Dì có ngừng nghĩ về bản thân mình đi không? Dì nghe Max nói rồi. Chúng ta phải tự khiến mình có ích. Những người đàn ông ngoài kia đang kiếm tìm Sara. Khi họ vào, họ muốn có gì để ăn và uống. Vì thế hãy mặc đồ và gặp nhau dưới lầu.”
Constance gật dầu, đứng lên, dùng viền tay chiếc váy xộc xệch của mình để lau nước mắt. “Chắc con phải ghét ta lắm,” bà nói.
“Không, Constance. Con không ghét dì. Dì không biết những người sống trong những ngôi nhà kính không nên ném đá ư?”
Anne vòng tay quanh Constance và họ cùng nhau rời phòng.