Những Mảnh Vỡ Mà Em Tìm Kiếm

Chương 2: Chương 2




Dục vọng quá sâu sẽ dần khiến con người trở nên lạc lối. Nhưng mấy ai có thể kiểm soát được dục vọng của chính mình?

...

Tiềm thức của cô thường là một mảnh xám xịt, nhưng bây giờ lại xuất hiện bóng dáng của một cô gái. Mái tóc nâu uốn cong ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy. Thế nhưng vẻ đẹp ấy bị lu mờ bởi những làn chướng khí đang lởn vởn xung quanh cô ấy. Yêu, điên cuồng, đau đớn đến tột cùng...đủ loại cảm xúc khiến không khí chung quanh đặc quánh lại, vô cùng nhớp nháp, nhầy nhụa.

Cô ấy bắt đầu nói với chất giọng vô cùng ngọt ngào, xen lẫn sự ngây thơ cùng với sự mộng mơ của một cô gái mới lớn:

-Vũ lan tôi sinh ra trong một gia đình danh giá và hạnh phúc. Ba mẹ vô cùng yêu thương tôi, còn có cả cậu ấy- cậu bạn thanh mai trúc mã của tôi...

Nói đến đây thì cô cười khúc khích vài tiếng, nét mặt hiện lên vẻ nhu hòa dịu dàng. Nhưng rồi giọng cô ta chợt vút cao lên, giống như dân tay mơ lần đầu tập đàn violin lỡ kéo sai nhịp:

-Nhưng tại sao? Tất cả đều tại ả! Tại sao ba lại đưa hai mẹ con ả về? Tại sao ả lại cướp đi toàn bộ mọi thứ của tôi? Hận...hận...Giết! Giết ả! Giết chết ả!!!

Khuôn mặt cô ta đầy khủng bố và vặn vẹo. Đôi mắt nâu nhạt màu vốn linh động giờ đây tràn ngập những tia máu, cô ta gào thét như loài quái thú đang nổi điên. Chướng khi xung quanh Vũ Lan càng thêm tanh tưởi và mù mịt, nuốt từng mảng xám xịt trong không gian, tưởng chùng như muốn nuốt chửng mọi thứ vào vũng lầy của sự tuyệt vọng.

Cô ta lại bắt đầu nói, cái giọng như nỉ non, như van nài. Giọng nói kia cứ ong ong vang mãi trong không gian như ma chú trước buổi lễ tế của quỷ dữ vậy:

-Giúp tôi...Khiến ả sống không bằng chết...Rồi cái gì...Cô cũng sẽ có được...Tiền bạc...Địa vị...Phải! Phải rồi! Cướp hết đám nam nhân đó! Bọn họ...là của tôi! Không phải của ả tiện nhân đó!

-Ngu ngốc. - Cô bình thản lên liếng.

-Cái gì? Rượu mời không muốn lại muón uống rượu phạt! - Vũ Lan nổi trận lôi đình, vươn tay về phía cô.

Thế nhưng có một thứ còn nhanh hơn cả cô ta. Cái màn đen u tối, cái màu đen còn nguyên chất hơn cả chướng khí trên người Vũ Lan - đánh ập lên người cô ta, cắn nuốt những chướng khí trên người cô ta. Khắp không gian vô cùng vô tận này tràn ngập những tiếng gào thét thống khổ, bị nhuốm bởi cái màn đen u ám nọ.

-Tí tách!

Một tiếng nước vang vọng khắp không gian. Hiện giờ không thấy bóng dáng của Vũ Lan nữa, chỉ có thể nghe được một câu nói yếu ớt nhưng lại đầy thanh thản, dần tan rã trong không khí:

-Cảm ơn...

Rồi không gian lại trở lại cái màu xám xịt như thường lệ, yên tĩnh tới nỗi tưởng chừng như Vũ Lan chưa hề tồn tại vậy.

-Ai cũng ngu ngốc như nhau cả thôi. - Cô khẽ thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.