Những Mùa Hoa Mãi Nở

Chương 12: Chương 12: Hoa lông chông - theo đuổi mãi một tình yêu vô vọng...




Tôi đứng lặng. Như nghe được phảng phất đâu đó một tình yêu với tiếng gọi đợi chờ. Tôi nghĩ đến nhiều người xung quanh tôi. Nghĩ đến những cuộc đợi chờ trong vô vọng.

~*~

​ Kì thi học kì hai trôi qua trong sự nỗ lực của tôi với kết quả khá là khả quan. Môn toán tôi chỉ bỏ câu khó các câu còn lại đúng cũng trên năm mươi phần trăm. Chỉ cần tôi qua được môn toán thì các môn khác đã không còn là vấn đề. Anh văn là môn sở trường, địa và sử là môn tủ, sinh, lý, hóa gần như toàn bộ là trắc nghiệm nên tôi cứ trổ tài xạ lúa. Dò kết quả với Lệ Mai chắc kết quả học kì này cũng không đến nỗi nào.

Nhưng mà, thi xong học kì này chúng tôi cũng không thanh thản hơn là bao với kì thi tốt nghiệp và đại học đè nặng lên vai như dãy núi Hoàng Liên Sơn. Thây kệ, thi xong chúng tôi vẫn được nghỉ ba ngày, và ba ngày đó như là ba ngày vàng trước khi lên pháp trường của lũ học sinh mười hai chúng tôi.

“Lần này đi đông không?” Tôi dò hỏi Phát, ý tôi là có Thành đi hay không nhưng ngại không dám hỏi thẳng.

Cậu ấy vẫn đang chăm chăm giải đề thi đại học trên bàn. Thật là siêng năng gớm. Không biết chị Ngọc lôi đâu ra được mấy cái đề ôn bên trường, cậu ấy có được thì mừng như vớ phải vàng. Đủ thấy được quyết tâm vào đại học của cậu ấy lớn lao biết nhường nào.

“Danh sách trên bàn kìa.”

Tôi nhìn chăm chăm vào cái tên Nguyễn Duy Thành, không rõ trong lòng mình là cảm giác gì. Có muốn anh đi hay không? Tôi đã chấp nhận từ bỏ sao mỗi lần nhìn lại cái tên đó trong lòng tôi vẫn thấy nhói?

“Cậu không định thi đại học thật à?” Lúc tôi cất tờ danh sách lên chỗ cũ, ôm cái gối lộn người vào trong vách tường định nằm miên man một hồi thì nghe cậu ấy hỏi.

“Có chứ sao không. Mà thi chơi chơi thô...i” Chữ thôi chưa dứt tôi đã cảm thấy mình đang rơi tự do. Khi nghe cậu ấy hỏi tôi lăn ngược trở ra, thế mà quá đà lộn nhào xuống đất.

Cậu ấy hoảng hốt đỡ tôi. Nhưng muộn rồi.

“Cậu có lúc nào làm người khác bớt lo được không hả?” Cậu ấy vừa cằn nhằn vừa kéo tôi lên. Tay chân tôi khua loạn xạ, may quá, vẫn còn ổn cả.

Tôi oan ức nhìn cậu ấy. "Tại giường cậu trơn quá chứ bộ."

“Đừng có ở đó viện lí do.” Tuy nói vậy nhưng cậu ấy không ngừng xoa xoa đầu tôi. Chắc chỗ đó u lên một cục rồi.

“Á, ui... đau. Đau, đau chết mất thôi."

“Ngồi yên, tôi đi lấy đồ chườm cho hết đau.”

Tôi buồn bực nằm xuống giường. Chẳng hiểu thế nào mà vận xui cứ liên tục kéo đến. Tôi nhìn trân trân vào bức tường màu xanh thầm cầu nguyện đừng có xui như vậy nữa.

~*~​

Liên hoan tổ chức ở Duyên Hải, nơi này không phải những bãi tắm nổi tiếng mà chỉ là vùng biển của những ngư dân đánh cá. Liên hoan tổ chức ở đó vì đó là nhà thầy, thầy muốn đưa chúng tôi về cho biết quê hương miền biển của mình ra sao. Xong rồi sẽ có một buổi tiệc nhỏ tại nhà Thành.

Chúng tôi tự chia nhau đi xe máy. Vì đa số các anh khối trên đều đã có bằng lái nên cũng không sợ thiếu xe. Tôi đi với Phát, xe của mẹ cậu ấy.

Đến nơi đã là chín giờ trưa. Chúng tôi chia nhau ra dựng một căn lều lớn, đủ để tránh gió thôi chứ với sức lực của mấy người này cả đêm không cần ngủ cũng không ảnh hưởng gì.

Lũ con gái tụi chúng tôi được phân công đi gom củi. Phát không cho tôi đi một mình vì sợ tôi một mình rơi xuống biển. Cậu ấy luôn luôn như vậy. Tôi đành cười gượng với thầy vì ánh mắt thầy nhìn chúng tôi đầy sâu xa.

“Mình không có sao đâu mà, cho mình đi đi. Mình sẽ luôn đi theo sau chị ấy.” Tôi chỉ chỉ vào chị Mỹ, chị ấy là một vận động viên bơi lội với làn da rám nắng.

Tôi nói vậy chỉ để Phát yên tâm thôi. Chứ thực ra trên đường đi chúng tôi cũng không thường nói chuyện hay thân thiết gì. Lúc đầu tôi còn tưởng chị ấy là con trai, tôi nhìn chằm chằm vào chị để xác định chị là nam hay nữ. Chị dường như cảm nhận được ánh nhìn của tôi nên quay lại cười với tôi để lộ hai hàm răng trắng đều. Quả thật chị ấy cười rất có duyên.

Phát nửa lôi nửa kéo tôi đến trước mặt chị ấy. Tôi ngượng chết đi được.

Chị ấy thấy Phát thì nhoẻn miệng cười và vẫy tay với tôi.

“Lâu rồi không gặp. Cô bạn cạnh nhà em dễ thương đấy nhỉ! Chào em, chị là chị bà con xa của cậu ấy.” Câu sau là chị ấy nói với tôi.

“Hừ, còn lâu. Vì chị lớn tuổi hơn tôi nên tôi miễn cưỡng gọi một tiếng chị thôi.”

“Ha ha lâu ngày không gặp mà em vẫn còn hiềm khích với bà chị này à?” Chị ấy cười tự nhiên rồi kéo tôi qua phía chị ấy, tay khoác lên vai tôi.

“Trôm nom cô ấy giúp em.” Phát buông một câu nhỏ nhẹ rồi xoay người bước đi. Hình như vì nhờ vả chị ấy nên cậu mới chịu xuống giọng như thế. Đúng là phong cách của cậu ấy...

“Được rồi.” Chị ấy vui vẻ đồng ý kéo tôi chạy theo mấy chị khác đang tíu tít gom củi.

Được hòa nhập với các chị ấy là niềm vui lớn của tôi trong chuyến đi này. Có lẽ vì từ nhỏ đã thiếu thốn tình bạn nên tôi mới trở nên như vậy.

“Chị… chị là chị họ của Phát thật hả? Sao cậu ấy chưa bao giờ nhắc đến chị với em nhỉ?” Tôi rụt rè hỏi chị.

“Chị bà con xa thôi. Cậu ấy cũng ghét chị lắm. Hi hi... Tính cậu ấy nghịch ngợm từ nhỏ. Mỗi lần gặp chị đều bắt sâu hù dọa chị, chị nào biết sợ là gì. Lớn hơn chút nữa cậu ấy còn bị chị ức hiếp nên đâm ra oán giận vậy mà.”

Thảo nào gặp chị cậu ấy có vẻ xa cách ghê. Thì ra là có vết thương lòng từ nhỏ. Tôi phải lấy chuyện đó ra châm chọc cậu ấy cho hả dạ.

“Vậy, từ nhỏ giờ em chưa bị cậu ấy ức hiếp à?”

“Không có!” Tôi thật thà: “Em bị lũ con trai khác ức hiếp toàn cậu ấy ra mặt bảo vệ em thôi.”

“Đúng là trọng sắc quên chị em.” Chị ấy lẩm nhẩm. Tôi cũng không hỏi gì thêm.

Nhóm chúng tôi đi chỉ có bảy người là nữ, tính cả tôi. Có chị Mỹ, chị Phương và Trúc là người trong nhóm, còn tôi và ba người kia đều là những người ngoại đạo, ăn theo bạn trai, à, mà có tôi thì không phải.

Chuyến đi lần này đáng lẽ ra phải có Lệ Mai. Không biết giờ này cô ấy đang buồn rầu ở cái xó nào. Tôi lấy điện thoại ra nhắn cho cô ấy một tin. “Mình vừa mới gặp được chị bà con xa của Phát, chị ấy rất vui vẻ. Còn kể chuyện hồi nhỏ Phát bị chị ấy ức hiếp nữa. Ha ha…”

Tôi vẫn thường kể hành tung của mình cho cô ấy nghe. Không biết từ khi nào cô ấy đã trở thành một "fan" nghe điên cuồng của tôi. Dĩ nhiên là tôi chưa bao giờ nhắc đến Thành trong những lần như thế này. Làm vậy sẽ khiến cô ấy càng hoang mang hơn. Cảm giác này, tôi hiểu.

Không lâu sau cô ấy nhắn lại, “Chơi vui đi, về nhớ mua quà cho mình.”

Tôi cười cười cất điện thoại vào túi.

“Gớm chưa, mới xa nhau tí mà đã nhắn tin hỏi thăm rồi.” Người nói câu này là chị Tú, bạn gái của anh Khanh, người giành quán quân chạy bền trong mùa giải vừa rồi.

“Hì hì, làm gì có. Nhỏ bạn ở nhà nhắn tin cho em thôi.”

“Chị không tin đâu. Thấy cậu ấy lo cho em như vậy. Cậu ấy là lí tưởng để tụi chị ép bạn trai mình học hỏi đó.”

Thấy chị ấy không chịu hiểu tôi cũng cười trừ. Thì ra ai cũng hiểu lầm.

Tôi đi men theo dọc những đợt sóng thủy triều đang dần lên. Chị Mỹ đi trước tôi một khoảng không xa. Trên bờ cát dài những vết cát dã tràn tạo thành những bông hoa nhiều hình thù đặc biệt. Cả một bãi dài, nhìn xa xăm chúng trông như những đốm pháo hoa rực sáng trên nền trời.

Tôi chợt sững người. Phía trên còn có những bông hoa. Là hoa lông chông mà người ta vẫn hay nhắc? Tôi ngồi xuống, định nhặt lên những cơn gió vô duyên đã thổi chúng đi mất rồi.

Tôi đứng nhìn những bông hoa "biết chạy" kia dưới nền trời xanh biên biếc, lòng dấy lên nhiều xúc cảm.

Có lẽ ít ai để ý đến loại hoa này, bởi chúng không có gì đặc sắc, thậm chí còn không đẹp lung linh như những chùm rau muống biển. Nhưng với tôi đó là một câu chuyện đợi chờ khó quên.

Chuyện kể rằng, khi xưa có đôi trai gái yêu nhau nhưng không có điều kiện cưới nhau vì cả hai đều nghèo. Một ngày, chàng trai quyết định đi làm ăn xa, hẹn người yêu ba năm sẽ trở về cưới nàng. Chàng trai ra đi, ngày nào cô gái cũng ngóng ra biển chờ đợi chàng về.

Chàng ra đi biền biệt. Nàng đợi chờ mỏi mòn để rồi chết đi, hóa thành gió suốt ngày lang thang trên triền cát. Đến khi chàng trở về, thì nàng đã không còn hiện diện trên cõi đời. Vì buồn, chàng u uất chết theo, hóa thành những hoa lông chông nghiêng mình đuổi theo những cơn gió như muốn cất tiếng gọi người yêu thuở xưa: “Chờ anh, chờ anh với!”

Tôi đứng lặng. Như nghe được phảng phất đâu đó một tình yêu với tiếng gọi đợi chờ. Tôi nghĩ đến nhiều người xung quanh tôi. Nghĩ đến những cuộc đợi chờ trong vô vọng.

Lệ Mai, Thành, và cả tôi nữa. Liệu rồi cố chấp đợi chờ chúng tôi có được gì không? Hay càng ngày càng héo rũ để rồi chết tâm... Cả một đời sống trong hoài niệm?

Thực sự đứng giữa tình yêu, tôi chỉ như một con ngốc!

~*~​

Bữa cơm chiều của chúng tôi toàn đồ biển. Tất cả đồ tươi sống vừa mới đem lên đã bị thầy mua sạch. Rồi đem lên các quán ven biển mướn người ta làm. Họ cấp cho chúng tôi một số bàn ghế ngồi chỗ khu vực cao những cơn sóng biển dạt vào. Ngồi đây vừa được ngắm biển, vừa được ăn uống, thích thật.

Tôi ngồi cạnh Phát, phía đối diện với tôi là Thành. Từ lúc đi tới giờ gặp anh tôi chỉ còn biết lãng đi chỗ khác. Tôi không có can đảm đối diện với anh, nhìn vào đôi mắt anh tôi thấy mình vừa tàn nhẫn với anh vừa tàn nhẫn với chính mình nhưng biết sao được. Tôi đâu thể làm gì hơn.

Tôi bị ép uống cũng khá nhiều. Người lạ thì hay bị chèn ép. Phát nhìn tôi uống không được nữa thì uống thay tôi. Cậu ấy uống tốt hơn tôi rất nhiều đến cả thầy thể dục còn phải nể cậu mấy phần.

Tôi thấy người không còn tí sức lực nào. Nhưng hôm nay thực sự rất vui. Mọi người cùng nhau nói chuyện, đến khi nói chuyện này xọ qua chuyện kia mới chịu nghỉ.

Ăn uống xong chúng tôi kéo nhau ra chỗ đống củi đốt lửa sưởi ấm. Gió biển từng cơn thổi vào khiến tôi lạnh run. Phát cởi áo khoác ra cho tôi nhưng tôi khăng khăng trả lại. Mỗi khi say cậu ấy rất dễ bị cảm lạnh. Tôi không muốn làm thủ phạm khiến buổi đi chơi này mất vui.

Chị Mỹ cũng uống khá nhiều. Chị ấy đi xiêu qua xiêu lại đến chỗ tôi.

“Thằng nhóc đó cứ nhìn em hoài.” Chị ấy vừa nói vừa chỉ tay vào Thành: “Không phải có ý gì với em chứ…”

Tôi nhìn theo hướng tay chị, Thành đang nhìn chằm chằm vào tôi. Anh ấy không tránh đi, ngược lại còn nhìn rõ hơn. Trong ánh mắt chất chứa biết bao nhiều điều mà tôi không thể nào hiểu được hay cơ bản là tôi không muốn hiểu.

Anh nhìn cho đến khi tôi quay mặt đi và bắt gặp Phát cũng đang nhìn chằm chằm vào anh ấy. Chị Mỹ thấy tình hình căng thẳng quá đã bỏ đi rồi. Tôi thì nhìn trân trối vào Phát, muốn đưa tay che ánh nhìn ghê rợn của cậu ấy lại nhưng tôi đã không làm được gì ngoài việc bất lực ngồi nhìn.

Không biết cậu ấy có biết được hết thảy những suy nghĩ của tôi trong bao ngày qua. Cậu ấy biết tôi bị kẹp giữa Thành và Mai nên mới đối với Thành như vậy? Cậu ấy đã biết được những gì?

Giữa lúc tôi đang miên man suy nghĩ cậu ấy chợt vòng tay sang vai tôi, và bắt đầu hôn.

Không biết cảm giác trong lòng tôi lúc này là gì. Có sợ hãi, bất ngờ, hoang mang và… bình yên đến lạ.

Mùi rượu cộng với mùi hương tỏa ra từ người cậu ấy khiến tôi quên mất bản thân mình đang đối diện với Thành. Có lẽ một số người sẽ cho là tôi yếu đuối, nhưng chỉ tôi mới hiểu được nụ hôn cậu ấy trao cho tôi có bao nhiêu phần dịu dàng, bao nhiêu phần buồn bực. Tôi không muốn làm cậu ấy giận. Suy cho cùng giữa tôi và Thành là không thể nào. Cứ để anh ấy hiểu lầm như thế này có phải sẽ tốt hơn hay không?

Có lẽ ngày mai hết cơn say Phát sẽ quên tất cả, hay sẽ bảo rằng vì giúp tôi nên mới làm vậy. Dù lí do gì thì tôi cũng không trách cậu ấy. Nụ hôn đầu, dành cho người mà đầu tiên mình thích, điều đó không có gì là không hợp lý cả.

Không biết qua bao lâu, cậu ấy buông tôi ra. Tôi nhìn về hướng Thành, anh ấy đã bỏ đi rồi. Phát gục đầu trên vai tôi, hẳn là cậu ấy đã ngủ rồi.

Chúng tôi dựa vào nhau dưới bầu trời đầy sao, bên ánh lửa cháy sáng.

Tôi tự nhủ rằng, chỉ cần có cậu ấy, điều khó khăn nhất là đoạn tình cảm với Thành tôi cũng sẽ không còn lo lắng gì nữa. Vì tôi biết khi tôi cần, cậu ấy vẫn dịu dàng bên cạnh tôi, chở che cho tôi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.