Những Năm 90 Của Quyển Vương

Chương 17: Chương 17




Nhìn bốn món trong giỏ, mẹ Giang cũng không nói gì, ngược lại nhìn chằm chằm cây dù trong tay cô mắng một câu: “Đúng là xấu xí, còn bung dù, sợ mặt trời chiếu chết mày hả? Tao làm việc trong ruộng mỗi ngày cũng chẳng sợ bị phơi nắng đến chết!”

Cơ thể Giang Ninh lung lay, bộ dạng muốn ngất xỉu.

Bản thân cô gầy gò, đưa tay kéo trên lưng chính là một lớp da, không có chút xíu thịt, hơn nữa hôm qua bị cảm nắng, trên mặt, trên cổ, trên cánh tay đều là vết đỏ, ba Giang bị dọa vội buông chén đũa nhảy dựng lên tới đỡ cô, “Mau, mau đến đứng dưới bóng cây, mặt trời gắt hư vậy sao con không biết tự tìm chỗ mát, đứng ở đây đợi ba mẹ làm gì? Mau về nhà, cơm nước của ông nội để ba đưa!” Lại nói mẹ Giang: “Con bung dù thì bung dù, con gái trắng trẻo không phải vô cùng tốt sao?”

Lần đầu tiên mẹ Giang gặp phải hành vi ‘Trà xanh’ này, cô ta hoàn toàn không hoài nghi con gái giả bộ choáng váng, hơn nữa hôm qua Giang Ninh đúng thật là bị cảm nắng hôn mê rất lâu, thấy cô thực sự sắp ngất, cũng có hơi lo lắng.

Chỉ là tính tình cô ta từ trước đến nay kiên cường, ăn nói chua ngoa, nghe vậy không nhịn được nói: “Chỉ có anh là người tốt, em là mẹ kế!” Lại quở mắng Giang Ninh: “Đúng là thân thể tiểu thư, không bảo mày gặt lúa cấy mạ, đưa cơm còn có thể ngất! Mày vô dụng thế này, chim sẻ trên trời thải ra mày mở mồm cũng không nhận được!”

Giang Ninh đứng dưới bóng cây duy nhất bên bờ ruộng, vuốt trán, yếu ớt nói: “Mẹ, mẹ thật lợi hại, mẹ há mồm chắc chắn có thể nhận đấy.”

Nói xong không đợi mẹ Giang nổi giận, đã bỏ chạy mất.

Giang Ninh về nhà, ăn cơm trưa, nhìn chậu đầy quần áo dơ, thở dài, cầm lấy quần áo dơ của cả nhà đi giặt.

Bây giờ đang ngày mùa, cô cũng không thể nào thực sự nhìn chậu đầy quần áo dơ, vẫn đợi mẹ làm việc đồng áng cả ngày về giặt, nhưng chén đũa bẩn, dù sao thì cô cũng sẽ không rửa.

Đợi mẹ Giang cơm nước xong, sau khi bó phần lúa còn lại xong thì trở về, lúc thấy trên bàn đầy chén đũa chưa rửa cùng vỏ cứng của bình thủy khi sáng đập vẫn chưa dọn dẹp, tức giận ngã ngửa, chạy đến cửa thì hét lên: “Giang Ninh! Mày chết ở đâu rồi? Trở về xem tao có lột da mày ra không!”

Mẹ Giang thật sự bị chọc tức, khuôn mặt cô ta lạnh lùng, rõ ràng đã mệt muốn chết, nhưng vẫn phải đi rửa chén, thu dọn mảnh vỡ đầy đất, nhớ đến nhà chỉ có hai cái bình thủy, bị đập một cái, mẹ Giang lại đau lòng rơi nước mắt, vừa khóc vừa lẩm bẩm: “Sao mệnh tôi khổ thế này, sinh ra một con nhỏ không hiểu chuyện, sớm biết nó là dạng này, nói thế nào tôi cũng không sinh, tôi sinh nó cũng chỉ biết chọc tức tôi, chỉ nói đôi câu để nó đi làm công, thì lại cầm dao lại đập đồ.”

Cô ta thật sự đau lòng.

Cô ta khó sinh hai đứa con trai, vì sinh bọn họ, trốn vào trong núi, trốn về nhà mẹ đẻ, chịu biết bao uất ức?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.