Những Năm 90 Của Quyển Vương

Chương 21: Chương 21




Cô hơi may mắn hơn những cô gái khác cùng thôn một điểm là, ông nội và ba của cô cũng xem là thương yêu cô.

Cho nên dù trong quá trình trưởng thành, cô hao hết sức lực, lần lượt cứu rỗi bản thân, hình thành nên nhân cách hoàn chỉnh đúng đắn, nhiều lần đấu tranh với bản năng đã bị dạy dỗ, cô không cách nào trách bọn họ, thậm chí thương bọn họ, bởi vì bọn họ, bao gồm mẹ Giang, đều là người bị hại trong hoàn cảnh vặn vẹo này.

Ngoài việc trọng nam khinh nữ đối xử khác biệt với Giang Ninh, mẹ Giang thật sự là vợ hiền mẹ tốt theo nghĩa truyền thống, cô ta cần cù, chịu mệt nhọc, ôm đồm chuyện trong nhà lẫn bên ngoài, đối với hai đứa con lại càng móc tim móc phổi không chút giấu diếm.

Sau này ba Giang và mẹ Giang cãi nhau, mẹ Giang khóc lóc kể lể với hai người anh trai, hai người anh trai rất bất mãn đối với việc ba Giang lớn tuổi thế này, còn không biết nhường mẹ Giang, còn cãi nhau với mẹ Giang, bọn họ cho rằng mẹ cả đời theo ba Giang chịu nhiều khổ cực, mẹ đã cần cù, lại lương thiện, bất kể là đối với cái nhà này hay bọn họ, đều móc tim móc phổi rất là tốt: “Chỉ là tính tình cố chấp chút mà thôi.”

Bọn họ kể rất nhiều ưu điểm của mẹ Giang, cho rằng cô sẽ giống như bọn họ tán thành những lời này.

Sau khi cô nghe xong, trầm mặc rất lâu, mới nói một câu: “Em tốt nghiệp trung học cơ sở, mới tròn mười ba tuổi, mẹ bảo em theo Giang Nguyệt Cầm đi ra ngoài làm công, Giang Nguyệt Cầm làm cái gì các anh đều biết chứ?”

Bấy giờ người trong thôn đều biết Giang Nguyệt Cầm làm gì bên ngoài, nói dễ nghe là đi làm ở buổi biểu diễn tối, trên thực tế mọi người ở sau lưng nói cô ta làm ‘Gà’.

Năm đó tuy cô cảm thấy không đúng, đã trốn thoát khỏi chỗ đó, nhưng sau này không biết ai truyền ra, nói cô ra ngoài làm gà, còn truyền tới trường học của cô, nói có mắt có mũi, nói cô là gà, chỉ cần trả tiền là có thể tùy ý ngủ, còn nói người nào cũng ngủ cùng cô, và cô từng ngủ với bao nhiêu người.

Theo như lời đồn đãi của người khác, nam sinh hơi chút bướng bỉnh có tiếng, đều từng ngủ cùng cô.

Khi đó cô lên trung học, ngay cả bạn cùng bàn của cô đều nhỏ giọng hỏi cô, có phải cô thật sự từng ngủ với những người đó không.

Người chưa từng thể nghiệm loại lúng túng, bất lực, không cách nào cãi lại, tuyệt vọng khi bị bắt nạt, căn bản không thể nào biết được, cô muốn nhảy xuống từ lầu thương trường học biết bao nhiêu.

Biết bao nhiêu lần cô sắp không chống đỡ nổi nữa.

Rất nhiều lần cô nói không muốn đi học nữa.

Ông nội sẽ khóc.

Ông nội nói: “Không học nữa cháu có thể làm cái gì?”

“Cháu phải học lên, phải thi đại học, chỉ có thi đại học mới có thể có lối ra, có tiền đồ.”

“Ninh Ninh, Ninh Ninh cháu phải cố gắng học, cháu phải thi đậu đại học.” Ông nội căn bản không nói được rất nhiều đạo lý, chỉ biết thi đậu đại học là con đường thoát duy nhất của dân quê, chỉ cần cô đến trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.