Những Năm 90 Của Quyển Vương

Chương 26: Chương 26




Nghĩ đến nhà lầu, mẹ Giang nhất thời động tâm hưng phấn, hận không thể lập tức đóng gói Giang Ninh mang qua cho cô ta, cuối năm có thể mang cho mình một ngàn đồng trở về.

Bà ấy kéo tay Giang Nguyệt Cầm, nhiệt tình giống như đối với con gái ruột của mình: “Nguyệt Cầm à, nếu cháu có thời gian đến nhà thím ngồi một chút, cháu là bạn học với Ninh Ninh, là người cùng thôn, vậy cũng không khác gì chị em ruột thịt, về sau Ninh Ninh đến chỗ cháu, cháu phải giúp đỡ con bé nhiều hơn a!”

“Cháu cũng biết Ninh Ninh rất hiểu biết, có việc gì thì cứ bảo con bé làm, thím đảm bảo con bé sẽ làm tốt cho cháu!” Mặt mẹ Giang tươi cười nói: “Lát nữa cháu tới nhà thím chơi với Ninh Ninh nhé.”

Giang Ninh kém Giang Nguyệt Cầm bốn tuổi, không phải cùng một nhà, căn bản cũng không chơi với nhau.

Nhà họ Giang.

Bốn nhà phân biệt rõ ràng, đều là người của nhà ai người nấy chơi với nhau.

Nếu không phải Giang Nguyệt Cầm thật sự kiếm được nhiều tiền, các thím trong các nhà khác, căn bản sẽ không đến nhà trưởng.

Mục đích lần này Giang Nguyệt Cầm trở về chính là Giang Ninh, tất nhiên là dứt khoát đồng ý: “Được, ngày mai cháu sẽ đi tìm Ninh Ninh chơi!”

Giới thiệu một em gái trẻ đến, cô ta sẽ có 500 tệ!

*

Vì thế ngày hôm sau, Giang Nguyệt Cầm bèn tới tìm Giang Ninh.

Giang Ninh thật ra đã rất nhiều năm không gặp Giang Nguyệt Cầm, trong trí nhớ của cô, cô ta còn xây nhà lầu cho gia đình, sau đó hàng năm đều vinh quang về nhà, trở thành thượng khách trong nhà, cả thôn đều hâm mộ ba mẹ cô ta.

Về sau, tin tức cô ta ở bên ngoài làm gái không biết tại sao đã truyền ra, bị người trong thôn biết được, sau đó thì không nghe được tin tức của cô ta nữa.

Nhìn Giang Nguyệt Cầm còn trẻ như vậy, vừa trưởng thành lại có chút ngây thơ, thực sự có cảm giác như đang ở một thế giới khác.

“Ninh Ninh!” Giang Nguyệt Cầm vô cùng nhiệt tình, nhìn thấy Giang Ninh bèn nhào tới.

Giang Ninh còn tưởng rằng cô ta muốn ôm cô, thân thể ngồi trước bàn học ngửa mạnh ra sau, kết quả Giang Nguyệt Cầm vọt tới trước mặt cô, giang hai tay dạo một vòng trước mặt Giang Ninh: “Quần áo của chị đẹp chứ?”

Giang Ninh:...

Xoay xong, cô ta mới đặc biệt nhiệt tình đi lên muốn ôm bả vai Giang Ninh nhưng đã bị thân thể Giang Ninh né tránh, tránh đi.

Giang Nguyệt Cầm không ngờ rằng cô sẽ tránh được, thân thể nghiêng ngả: “Ôi chao, Ninh Ninh, mày làm gì vậy?”

Cô ta ăn mặc rất có “phong cách Tây”, trên mặt trang điểm đậm, mái tóc xoăn, mặc váy da ôm sát mông, tay áo ngắn bó sát người, trên chân mặc quần đen bó sát, đeo giày cao gót, nếu đến gần còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa kém chất lượng nồng đậm trên người cô ta.

Mùi hương hoa quế, có chút ngột ngạt.

Cô đứng bên cạnh Giang Ninh, một người đứng một người ngồi, một người đầy đặn cao ráo, một người thấp bé gầy yếu, một người giống như một quả đào mật đã chín tỏa ra mùi thơm nồng đậm, một người khô khốc giống như một quả hồng xanh còn chưa phát triển.

*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.