Cơn tức giận của mẹ Giang lập tức đã có bao trút giận: “Không phải tất cả đều là do anh chiều hư nó sao! Chuyện gì cũng chiều theo ý nó, anh nghĩ đây là tốt cho nó sao? Anh đã hại nó rồi! Ở nhà vai không thể gánh, tay không thể nhấc đồ, sau này đến nhà chồng bị người đánh chết cũng đáng đời!”
Mặt ba Giang lập tức trầm xuống: “Cô nói linh tinh vớ vẩn cái gì vậy? Ninh Ninh mới mấy tuổi mà đã nhà chồng rồi, sau này con bé thi đại học ăn cơm nhà nước, vai không thể gánh, tay không thể nhấc đồ thì đã làm sao nào?”
Ba Giang bình thường không nổi giận, nhưng lúc thật sự nổi giận, mẹ Giang lại không dám nói lời nào, lẩm bẩm một câu: “Anh cứ chiều nó đi, tôi xem anh có thể chiều nó thành dáng vẻ gì! Dù sao anh cũng là người tốt, tôi là mẹ kế!”
Giang Ninh rất nhanh đã mò được hai chậu trai sông lớn, lấy thúng tre qua để xách về nhà.
Mẹ Giang nói không sai
Cô thật sự là vai không thể gánh, tay không thể nhấc đồ, đòn gánh mới vừa đặt lên vai cô đi được vài bước đã đau muốn chết.
Bởi vì phía trên có hai anh trai, ba Giang ngoài mặt đối xử với ba đứa con lại rất công bằng đoan chính, ông nội trong nhà yêu chiều cô, từ nhỏ chuyện bên ngoài đều có hai anh trai làm, quả thật không tới lượt cô.
Giống như những thứ gánh đòn gánh này, nhìn cô gầy gò nhỏ bé loạng choạng đi về phía trước, hai anh trai của cô thoạt đầu không thể nhìn tiếp được nữa, đưa tay lên đã vớt gánh nặng nặng nề cho cô, còn nói với vẻ mặt không kiên nhẫn: “Đưa cho anh đi, nhìn em gánh anh sợ em sẽ ngã!”
Sau đó nấu cơm cũng vậy, cô làm bộ như yếu đuối, đứng trước bếp, một tay cầm nắp nồi làm lá chắn, một bên đứng cách xa, duỗi cánh tay, xào rau giống như đánh giặc, Giang Bách nhìn thấy sẽ không nói nên lời, sẽ cầm lấy nói: “Bỏ đi bỏ đi, em không biết nấu ăn, đưa cho anh đi.”
Giang Ninh sẽ vui vẻ đưa nắp nồi qua, cũng khen một câu: “Anh hai em nấu thức ăn ngon nhất, anh không đi làm đầu bếp thật sự là tổn thất của giới ẩm thực!”
Giang Bách sẽ rụt rè nhếch môi, nói đến cách làm sao để mình nấu món ăn ngon, hơn nữa có người nào thích ăn đồ ăn cậu ta nấu, khen cậu ta nấu ăn ngon.
Đàn ông nhà họ Giang đều giỏi nấu ăn, còn phụ nữ lại không biết nấu nướng.
Ừm, Giang Ninh biết, nhưng cô lại làm bộ như cái gì cũng không biết.
Hiện tại không giả vờ, thứ nhất là trong lúc thu hoạch lúa, giả vờ hay không giả vờ thì nấu cơm cũng phải là công việc của cô, cô cũng thật sự không muốn ăn thức ăn như cho lợn do ông nội Giang làm.
Thứ hai là cô không cần giả vờ nữa, không ai có thể ép buộc cô làm những gì cô không muốn làm.
Cô lảo đảo gánh hai thúng trai sông, còn chưa đi tới bờ sông, ông nội Giang từ xa xa đã chạy tới: “Cháu để ở đó, để ông!”