Điều kiện bây giờ là như vậy, không có cách nào khác, chỉ có thể thích ứng.
Đến bãi sông, nhìn thấy có nhiều người mò cá trong nước bùn như vậy, cô không nhịn được, lại đi xuống mò mẫm, trai sông đã mò đủ rồi, lúc này là mò cá thật.
Đáng tiếc là kỹ năng mò cá của cô thật sự là có hạn, người ta đều ở trong bùn mò cá chép bạc lớn, cá trắm cỏ lớn, cá đen lớn, cô chỉ nhặt được một ít cá nhỏ linh tinh người ta không cần.
Tiếng địa phương ở chỗ này của bọn họ gọi cá nhỏ linh tinh như vậy là phân cá.
Bình thường khi không thể xuống sông, phân cá đều là bảo vật, hiện giờ bãi sông lộ ra mặt nước, có thể mò cá ở bãi sông thì mọi người sẽ ghét bỏ gọi chúng là phân cá.
Cá nhỏ linh tinh như vậy có rất nhiều, vây trong một vũng bùn nhỏ ở bãi sông, chỉ cần đưa tay nhặt là được.
Giang Ninh chỉ chốc lát sau đã nhặt được nửa chậu tắm, chào hỏi ba Giang.
“Ba, con về nhà nấu cơm trước!”
Ba Giang đáp: “Ừm, có kéo được chậu tắm không? Kéo không được thì để ở đó, lát nữa để ba mang về.”
Chậu tắm bằng gỗ, chỉ riêng chậu cũng rất nặng, huống chi bên trong còn có nhiều cá nhỏ linh tinh như vậy.
Giang Ninh liền đi về phía bãi sông bên cạnh mặt sông, đợi đến khi có nước, cô đẩy chậu gỗ lớn trôi nổi trên mặt nước, theo nước chảy về nhà, đi thẳng đến gần trạm thủy điện cô mới kéo chậu gỗ lên bờ, sau đó dọc theo bờ sông kéo xuống mương.
Trạm thủy điện mấy ngày nay vừa bơm nước qua, lúc này còn có nửa mương nước, chiếc chậu gỗ theo mương nước trôi xuống, cô liền đi trên bờ, đợi đến chỗ cách nhà cô gần nhất, cô kéo chậu gỗ lên bờ rồi từng chút từng chút di chuyển về nhà.
“Ninh Ninh?”
Giang Ninh quay đầu lại, là Giang Nguyệt Cầm.
Từ ngày đó sau khi từ chối cô ta, cô đã mấy ngày không gặp Giang Nguyệt Cầm, cô nhìn khuôn mặt trang điểm đậm của cô ta, cô rất tò mò người này làm sao có thể vừa muốn lừa cô đến loại chỗ đó, lại vừa còn có thể thân thiết gọi cô là “Ninh Ninh“.
Giang Nguyệt Cầm vốn cũng đi đến bãi sông xem náo nhiệt, không ngờ rằng trên đường lại gặp Giang Ninh, cô ta lập tức nhiệt tình nghênh đón.
“Em sắp chuyển về nhà à? Em có muốn chị nhấc nó cho em không?”
Cô ta chỉ là khách sáo nói một câu vậy thôi.
Không ngờ rằng Giang Ninh lại rất không khách sáo nói: “Cần!”
Giang Nguyệt Cầm lập tức bị sững sờ ở đó.
Cô ta mặc một chiếc váy da ôm sát hông đi với giày cao gót.
Cô ta nhìn con cá nhỏ linh tinh trong nửa chậu gỗ của Giang Ninh, lại nhìn giày cao gót của mình, thấy Giang Ninh đã nắm lấy một bên chậu gỗ, chỉ chờ cô ta nắm lấy bên kia, cô ta đành phải khom lưng, cắn răng một cái! Giúp Giang Ninh nâng lên.
Vóc dáng cô ta cao, đi phía sau, Giang Ninh vóc người thấp bé, đi phía trước, hơn phân nửa trọng lượng chậu gỗ đều ở bên cô ta.