Những Năm 90 Của Quyển Vương

Chương 4: Chương 4




Ngoại trừ quạt trần ở phòng khách thì còn có quạt bàn, ở bên ngoài cũng không có khung kim loại, cánh quạt trần… lộ ở bên ngoài.

Cô mở quạt, vừa quạt vừa cố gắng nhớ lại chuyện trong nhà, cô nhìn rất rõ mỗi chi tiết ở trong nhà, không khác nhiều so với trí nhớ của cô, rõ ràng đây không phải giấc mơ.

Ở giữa phòng khách có một chiếc bàn trà, một chiếc đồng hồ cũ đang di chuyển tích tắc, bây giờ đã hơn 10:00 sáng, trên tường, bên cạnh chiếc đồng hồ là một cuốn lịch lớn bằng bàn tay, cô đến gần nhìn, phía trên ghi ngày 20 tháng 7 năm 1995.

Năm 1995 sao, một năm này, anh của cô vừa thi đại học xong, thành tích thi tốt nghiệp trung học không tốt, không muốn trở về, ở lại trong thành phố để làm việc, ba cô muốn cho anh cả học lại, anh cả chết cũng không đồng ý học lại, trực tiếp chạy đi làm việc.

Sáu tháng cuối năm anh hai của cô sẽ vào năm cuối cấp 3, không được nghỉ hè, cô vừa thi cấp ba xong, trong năm này cô cũng bỏ học ra ngoài làm việc.

Vì muốn cô ra ngoài đi làm cho nên mẹ của cô cũng tốn không ít sức, hết gậy rồi đến táo đỏ, chửi xong rồi đánh.

Mẹ Giang biết không thể thuyết phục được ba Giang cùng ông nội Giang cho nên suốt ngày nói ở bên tai cô xem gia đình mình khó khăn đến mức nào, ba đứa trẻ đi học, bà ấy và ba Giang ông nội Giang đã vất vả cỡ nào, máu cũng sắp bị ép khô, con gái nhà người ta tài giỏi đến mức nào, kiếm về cho gia đình bao nhiêu tiền, bọn họ đối xử với cô tốt như thế nào, cho cô đi học đến mười lăm tuổi, hoặc là sẽ ở nhà đối xử lạnh nhạt với cô hoặc dùng bạo lực, sau đó lại dùng chính sách than vãn với cô, than thở: “Nếu không phải là gia đình mình không có tiền thì sao mẹ lại cam lòng để con đi làm chứ!”

Giang Ninh đi học sớm, tuổi mụ mới được mười lăm tuổi, bởi vì sinh vào mùa đông cho nên mới tròn mười ba tuổi, lại còn thật lòng thương ba mẹ, làm sao có thể chịu được cảnh vừa đấm vừa xoa như vậy.

Đúng lúc cô lại có một người bạn học cùng tiểu học, cả ngày đến nhà cô, nói mình làm phục vụ ở bên ngoài, một tháng ít nhất có hai, ba trăm, nếu có năng lực làm việc thì một tháng có thể kiếm được 500 đến 600, nói đồng ý đưa cô đi làm.

Mẹ của cô nghe được, thèm số lương 200-300 một tháng kia, cầu ông nội cáo bà nội, nhờ người bạn học kia đưa cô đi làm, còn bảo người ta chăm sóc tốt cho cô.

Bà ấy cũng không nghĩ tới, bây giờ công nhân trong thành cũng chỉ có tiền lương từ 80–100 mỗi tháng, loại phục vụ gì mà lại có lương cao như thế, một tháng có thể kiếm được hai, ba trăm, thậm chí năm sáu trăm.

Ba Giang cùng ông nội Giang không để cô đi, mẹ Giang ở trong nhà vừa khóc vừa gào, lôi Giang Ninh ra ngoài cửa, đẩy lên xe ba bánh.

Khi đó cô thật nhu nhược, căn bản là không biết phản kháng, cứ mờ mịt như vậy mà bị người bạn tiểu học đưa đi làm “phục vụ”.

Đúng là phục vụ, nhưng mà đây lại là phục vụ trong hộp đêm.

Tại hoàn cảnh như vậy, cho dù là cô gái có tốt hơn thì cũng dễ dàng bị ảnh hưởng sai lệch trong thời gian dài.

Khi đó Giang Ninh còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhìn thấy trường hợp như vậy thì cảm thấy sợ theo bản năng, cảm thấy không đúng, nên đã chạy về khi những người kia không chú ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.