Những Năm 90 Của Quyển Vương

Chương 8: Chương 8




May mà nội tâm của Giang Ninh đủ mạnh mẽ để tự chữa lành từ lâu, nhưng nghe mẹ Giang răn dạy, cô vẫn theo bản năng cảm thấy tim đập nhanh và sợ hãi, khiến cho cô không tự chủ được muốn nghe theo.

Cô ngăn chặn ý nghĩ trong lòng này, buông lưỡi dao, tìm cây kéo, cắt phần tóc bên còn lại, sửa thành đầu ngắn như cậu trai.

Nhìn bản thân ở trong gương giống như con trai, cô cảm thấy mình như thế này, trông cũng rất tốt.

Cô thật sự rất xinh đẹp, cho dù vì trồng vội gặt vội, da bị phơi nắng đen thui, lông mày chưa từng tỉa vẫn lộn xộn, tóc bị bản thân cắt như ổ chó, nhưng vẫn mang vẻ đẹp tự nhiên mộc mạc lộn xộn.

Cô đã học được cách tự khen mình đẹp.

Người của Giang gia đều đẹp, nhất là ba Giang.

Mặc dù mẹ Giang không đẹp bằng ba Giang, nhưng mũi cũng cao ngất, ngũ quan đoan chính.

Thế hệ Giang Ninh đây, càng là trò giỏi hơn thầy, ba anh em Giang gia, đều chọn ưu điểm của ba mẹ, mỗi người một vẻ, mày rậm mắt to, da trắng như tuyết.

Còn nhớ anh hai của cô lúc thanh thiếu niên, buồn nhất là da quá trắng, phơi nắng thế nào cũng không đen, dáng dấp anh ấy thanh tú ghét da mình trắng như con gái.

Từ nhỏ bọn họ đã biết mình đẹp.

Nhưng Giang Ninh từ nhỏ đã chịu cách thức giáo dục phê bình chèn ép mà lớn, làm mất đi tự nhìn nhận mình đẹp.

Khi nào cô mới biết mình xinh đẹp? Là sau khi cô lên đại học, những người bên cạnh đều dùng ánh mắt kinh diễm nhìn cô, nói cô xinh đẹp, dần dần, cô mới hậu tri hậu giác ý thức được, ồ, hóa ra mình có vẻ ngoài xinh đẹp.

Trưởng thành trong hoàn cảnh gia đình chèn ép phê bình, may mà cô đã biết mình xinh đẹp, cũng không biết tự khen mình.

Khi đó trên mạng lan truyền một câu nói, khen túi da đẹp bài nào như bài nấy, tâm hồn thú vị ngàn dặm mới tìm được một.

Từ đáy lòng cô nghĩ, túi da của mình là nghìn bài một điệu.

Có một loại áp bức, khắc sâu vào linh hồn bạn, không phải bạn hiểu đạo lý, bắt đầu cứu rỗi mình, là có thể cứu rỗi được.

Tiếng mẹ Giang hùng hùng hổ hổ vẫn chưa dừng lại, mãi đến khi Giang Ninh từ phòng đi ra, đi tới phòng bếp, cô ta nhìn thấy tóc Giang Ninh, hung hăng liếc mắt trừng cô, mới không tiếp tục mắng nữa.

Cô ta cho rằng hôm nay Giang Ninh khác thường, là bởi vì hôm nay cô ta nói không cho cô tiếp tục đi học nữa, bảo cô bỏ học đi làm công.

Nhưng cô ta vẫn mặt lạnh như cũ.

Cô ta bỏ củi vào bên trong lò đốt lò sưởi, tự mang thau vào nhà tắm, nói: “Chiên thịt đi, lát nữa mang cho ba mày.”

Ba Giang vẫn đang ở trong ruộng, ông ấy phải thừa dịp chạng vạng tối không nóng, vội vàng trải bó lúa đã phơi nắng cả ngày trên sân phơi, còn ông nội Giang tới rải bó lúa ra trên sân phơi, dùng đá lăn vòng tròn để rơi lúa ra.

Không nhân lúc bây giờ làm cho xong, đến sáng mai, trên thân lúa sẽ vì dính sương sớm mà trở nên rất nặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.