Những Ngày Lão Công Minh Hôn Hôn Bắt Tôi Đào Mộ

Chương 35: Chương 35: Tôi biết hắn




Làm chút chuyện thú vị

Thẩm Kỳ Niên đưa ra cái đề nghị này xong liền ngậm miệng, mặt mày chứa đầy ý cười, đôi mắt sáng quắc nhìn Lục Du.

“Đừng có quậy, chuyện này có chút nhanh quá rồi.” Lục Du có chút run rẩy, cậu luôn cảm thấy tiến độ kiểu này có vẻ nhanh quá rồi. Nhưng nếu nói thật tâm thì thật ra cậu cũng không phải đặc biệt kháng cự chuyện này cho lắm.

“Nhanh sao? Cũng được mà.” Thẩm Kỳ Niên lướt tới làm công tác tư tưởng cho Lục Du: “Một lần chắc cũng khoảng mười, hai mươi phút, bây giờ đêm còn dài, tụi mình có thể chơi tám lần, mười lần gì đó, chơi mệt rồi thì ngủ…”

“Cái gì chứ?” Lục Du trừng lớn mắt nhìn Thẩm Kỳ Niên, vẻ không thể tin nổi hiện rõ trên mặt, “Một đêm mà tám lần mười lần, bị điên rồi hả?”

Thẩm Kỳ Niên lắc đầu: “Mới tám lần mười lần mà nhiều sao? Anh thấy cũng ổn lắm mà, cũng không tốn thể lực gì cho lắm, sao nào, chơi hay không chơi?”

Nếu thật làm tám, mười lần, người kiểu gì cũng bủn rủn. Lục Du không muốn chơi lớn tới vậy đâu, vì thế cậu ngập ngừng để nghị: “Không mấy thử trước một lần xem thế nào đã?”

“Được.” Thẩm Kỳ Niên hưng phấn, trong nháy mắt đã từ trên giường bay tới cửa.

“Anh đi ra đó làm chi?” Lục Du không hiểu.

Thẩm Kỳ Niên kéo cửa mở ra, trên mặt mang tươi cười: “Hai người chúng ta chơi không được, gọi thêm người tới chơi cùng đi.”

Lục Du đầu đầy dấu chấm hỏi, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy hình như chuyện Thẩm Kỳ Niên nói với chuyện mình nghĩ không giống nhau.

Thẩm Kỳ Niên mở rộng cửa ra, còn không quên quay đầu lại nói với Lục Du: “Đợi lát nữa em nhớ nói mình là nhà ảo thuật nha!”

Người phát tờ rơi vẫn là người đàn ông hôm qua. Cửa vừa mở, gã theo bản năng nhìn vào trong, đúng lúc đối mắt với Lục Du.

“Người anh em, muốn tìm em gái sao? Bây giờ phong phú lắm, học sinh, thành phần trí thức, thiếu phụ, thích cái gì anh cũng có thể gọi đến cho chú.”

“Không cần.” Tới giờ Lục Du mới hiểu ý tứ của Thẩm Kỳ Niên, sắc mặt khó tránh khỏi có chút khó coi. Cậu nhìn người đàn ông trung niên đang đứng trước cửa, hắng giọng hỏi: “Gọi anh được không?”

Người đàn ông sửng sốt một chút nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Làm việc này đã lâu, loại người nào cũng đều gặp qua cả rồi.

Nhiều kẻ bên ngoài thì nghiêm trang chững chạc nhưng thực ra bên trong lại là một người kỳ quái.

Tên nhóc trong phòng cũng rất bảnh, đã là người thì đều có nhu cầu thôi, rất bình thường.

“Anh em, chú muốn tìm đàn ông kiểu nào anh đây cũng có, anh gọi cho chú, cam đoan hai mươi phút là tới đây luôn.”

Lục Du lắc đầu: “Không cần phiền vậy đâu, anh là được rồi. Bao nhiêu tiền, một ngàn đủ không?”

Người đàn ông gãi gãi mũi, rối rắm một hồi, cuối cùng bước vào đóng cửa lại. “Anh em, nói trước đó, anh chỉ làm 1 thôi.”

Lục Du xua tay: “Ấy đừng hiểu lầm, tôi gọi anh vào chỉ để cùng chơi đấu địa chủ thôi.”

“Đấu địa chủ?” Người đàn ông rõ ràng phản ứng không kịp, “Hai người chúng ta hả?”

Thẩm Kỳ Niên vẻ mặt đầy mong chờ đứng bên cạnh, Lục Du tự bổ não hình ảnh mấy lá bài lơ lơ lửng lửng trong không trung, lắc đầu. Còn chưa có bắt đầu là đã doạ chết người rồi. Lục Du suy nghĩ một chút rồi nói với người đàn ông kia: “Gọi thêm một người đi, nhưng mà tôi chỉ cho hai người một ngàn thôi, 2 tiếng, chỉ chơi bài thôi được không?”

Người đàn ông suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu: “Được, 2 tiếng thì 2 tiếng.”

Người đàn ông lấy điện thoại ra gọi cho một tên đàn em đến, lúc hai người chụm đầu lại thì thầm to nhỏ, Thẩm Kỳ Niên cũng dán lên người Lục Du: “Hắn nói cho tên kia một trăm á. Em nói coi anh nên nhập ai đây?”

Lục Du hạ giọng nói nhỏ: “Chọn đại đi.”

Người đàn ông cùng đàn em bàn bạc xong liền đi tới cười cười nói: “Chơi không thì không có gì thú vị hết.”

Lục Du liền hỏi: “Vậy chứ làm sao?”

Người đàn ông cùng tên đàn em liếc nhìn nhau cười, sau đó nhìn Lục Du, kẻ xướng người hoạ dụ dỗ cậu: “Nếu không anh đề nghị vầy đi, chúng ta chơi cược tiền. Không cần cược lớn quá, một ván ba mươi đồng thôi, chú thấy thế nào?”

Lục Du không chút do dự, gật đầu: “Được.”

Người đàn ông cùng tên đàn em lại liếc nhau một cái, trên mặt mang ý cười sâu xa.

Bài do tên đàn em mang đến, thủ đoạn không nhiều cũng ít. Thẩm Kỳ Niên đứng bên cạnh nhìn gã xáo bài, càng xem càng thấy vi diệu. Hắn bối rối một lúc, cuối cùng chỉ chỉ tên đàn em đang xáo bài sau đó làm một cái thủ thế, tiếp đó liền bay qua chỗ người đàn ông.

Nếu là người dương khí sung túc, ma quỷ muốn đến gần cũng rất khó khăn. Thế nhưng những người làm loại công việc đặc biệt này, áp lực mang trên người cũng lớn, lời nói và hành động càng là không có tí gì chính khí, bởi vậy Thẩm Kỳ Niên rất dễ dàng lại gần người đàn ông đó.

Ván đầu tiên, Lục Du bốc bài không ra sao cả đương nhiên là thua. Lục Du móc trong túi ra một trăm vỗ xuống bàn, nói là để đó trước.

Người đàn ông cùng với tên đàn em khoé miệng không nhịn được kéo lên cao, trong lòng tính toán tốt lắm rồi. Thế nhưng mà hai ván tiếp theo, người đàn ông cùng tên đàn em đều thua thiệt thảm.

Mỗi lần người đàn ông muốn nghỉ chơi thì Lục Du với Thẩm Kỳ Niên đều thả cho gã thắng một ván.

Con người ai cũng có một con ma cờ bạc trong người.

Lúc thắng thì không muốn thu tay lại, chờ tới lúc thua thì lại càng không muốn chấp nhận thu tay.

Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi chơi đến thua không còn manh giáp. Đợi tới lúc tàn cuộc, ngoài một ngàn Lục Du đưa ra trước đó, gã cùng tên đàn em còn thiếu Lục Du một người bảy trăm, một người năm trăm.

Bận việc cả đêm, tiền không kiếm được còn bỏ ra không ít. Mặt người đàn ông đen thui, giống như giây tiếp theo sẽ bùng nổ.

“Không chơi nữa, mệt rồi.” Lục Du ngáp một cái, khoát tay.

“Không được, chơi thêm mấy ván nữa.” Người đàn ông không cam lòng, muốn lấy lại những gì đã mất.

“Không chơi nữa đâu, tiền này tôi không cần, anh cầm lấy về đi.” Lục Du đem tiền người đàn ông thua đẩy trở lại cho gã, “Coi như chúng ta kết giao bạn bè đi, được không?”

Tiền ra khỏi túi rồi mà còn có thể trở về, người đàn ông kinh ngạc nhìn Lục Du. Gã cất tiền lại, đưa tay vỗ vỗ vai Lục Du “Được đó, người bạn là chú đây anh nhất định phải kết. Trên danh thiếp có số điện thoại của anh, lúc nào cần cứ liên hệ anh.”

Lục Du cười cười, tiễn người đàn ông cùng tên đàn em của gã. Vừa ra khỏi cửa, người đàn ông liền đạp tên đàn em một cước: “Mày bị cái chó gì vậy…”

Lục Du đóng cửa lại, đối với chuyện giữa hai người bọn họ một chút hứng thú cũng không có. Vừa vào phòng đã thấy Thẩm Kỳ Niên đang ngồi xáo bài, nhìn qua có vẻ rất vui vẻ.

“Thế nào, rất thú vị đúng không.”

Thẩm Kỳ Niên nói làm chút chuyện thú vị, đúng là chuyện này rất thú vị đó!

Lục Du khoé miệng giần giật, cười cười cho có lệ. Cậu ngã xuống giường, nhắm mắt lại liền ngủ.

Hôm sau, trả phòng xong, Lục Du với Thẩm Kỳ Niên lập tức ra thẳng sân bay. Vẫn là chuyến bay đó, vẫn gặp cô bé cùng với mẹ của nhóc. Chỉ khác trước kia là lần này bên cạnh họ đã nhiều ra thêm một người.

Một nhà đoàn tụ, tâm nguyện đã hoàn thành. Ràng buộc đã mất đi, lý do để ở lại nhân gian cũng không còn nữa.

Cô bé chờ thấy Lục Du mới chịu đi chính là vì muốn nói với cậu một câu tạm biệt.

Đơn giản nói cáo biệt sau đó ba người biến mất.

Lục Du theo bản năng nhìn Thẩm Kỳ Niên, không nhịn được bắt đầu tưởng tượng. Nếu một ngày nào đó, Thẩm Kỳ Niên hoàn thành tâm nguyện của bản thân rồi, có phải cũng sẽ giống như gia đình bọn họ, biến mất không.

Thẩm Kỳ Niên giống như là hiểu được tâm tư của Lục Du, bỗng nhiên tiến tới nắm lấy tay cậu. Thẩm Kỳ Niên nắm rất dùng sức, tay hắn rất lạnh, thế nhưng giống như có một luồng ấm áp chạy từ lòng bàn tay truyền đến tim khiến Lục Du cảm thấy ấm áp.

“Anh sẽ không rời bỏ em, anh sẽ luôn chờ em.”

“Chờ em bảy tám mươi tuổi, chờ em qua đời luôn?” Lục Du chọt Thẩm Kỳ Niên một câu.

Thẩm Kỳ Niên lắc đầu: “Không phải vậy, chỉ là anh muốn luôn ở bên cạnh em. Không cần biết là Lục Du hai mươi tuổi hay Lục Du bảy mươi tuổi, chỉ cần là em, anh đều thích.”

Lục Du liếc Thẩm Kỳ Niên trắng cả mắt: “Không ngờ khẩu vị anh nặng vậy luôn. Được rồi, em muốn ngủ bù.”

Thẩm Kỳ Niên dở khóc dở cười nhìn Lục Du, hắn khó khăn lắm mới dám mở miệng thổ lộ chân thành như vậy mà Lục Du vẫn bất vi sở động.

Được rồi được rồi, cứ chờ mà coi, thời gian sẽ chứng minh tất cả.

Lục Du nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng nhưng không thực sự ngủ, đầu óc cũng không được nghỉ ngơi. Đầu óc cậu một lúc thì nghĩ đến Cao Hán, lúc khác lại nghĩ đến Thẩm Kỳ Niên. Lúc thì nhớ đến chuyện trong cổ mộ, lúc lại nghĩ đến chuyện cậu sẽ già đi còn Thẩm Kỳ Niên lại không.

Vừa nghĩ tới chuyện lúc bản thân già cả rồi, bên người lại có một tiểu soái ca ở bên cạnh ân cần…

A, sao tự nhiên lại có cảm giác như có con trai lúc tuổi già vậy cà?

Lục Du xuống máy bay, vừa ra cổng là thấy ngay lão Trương với Tiểu Tả đến đón cậu. Bởi vì sức lực của Lục Du quá mạnh mẽ, Tiểu Tả cố ý tìm người đến gia cố toàn bộ chiếc xe lại.

Vừa thấy Lục Du muốn lên xe, Tiểu Tả lập tức giành trước một bước, chạy lên mở cửa xe sau đó mời Lục Du lên ngồi.

Lúc xe bắt đầu chạy về, lão Trương ngó kính chiếu hậu nhìn Lục Du: “Tình huống lão Cao sao rồi?”

Lục Du lắc đầu: “Không tốt lắm.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

Lục Du lấy tư liệu từ trong ba lô ra, mở túi văn kiện, nhún vai: “Chỉ có thể mạo hiểm thôi.”

Từ những tư liệu mà Thẩm gia cung cấp, vào ngày đó, những người vào mộ gồm cả mấy người Lục Du nữa, tất cả là ba mươi hai người.

Đến cuối cùng có thể trốn ra, ngoại trừ Lục Du, Giang Phàm, Cao Hán thì chỉ có hai người khác.

Nói cách khác, có hai người tránh thoát được đàn bướm cùng với các cơ quan mà còn sống sót thoát ra ngoài.

Người thoát được là ai, tư liệu theo dõi cũng không có nói đến.

Tình hình trong mộ lúc đó chỉ có mấy người Lục Du biết rõ.

Giang Phàm đã bị Thẩm gia khống chế, cũng không một ai biết được hiện tại gã đang ở nơi nào.

Về phần Cao Hán đang nằm trong tủ đông, có thể sống hay không chỉ có thể xem vận khí của hắn.

Lục Du là một trong năm người còn sống sót, ngoại trừ tạm thời khí lực biến lớn ra cũng không có vấn đề gì khác cả.

Không thể không nói, đây cũng là một loại vận khí.

Thẩm gia không biết tin tức cụ thể của bọn trộm mộ, nhưng mà Lục Du đã gặp qua những người đó, ít nhiều cũng còn có chút ấn tượng. Lục Du cố nhớ lại những điểm đặc thù của tên mặt thẹo, Thẩm Kỳ Niên ở bên cạnh bổ sung này nọ. Tiểu Tả dùng phần mềm máy tính phác hoạ lại, chẳng mấy chốc đã vẽ lại bộ dáng của tên mặt thẹo.

“Ể?” Lão Trương bưng cà phê ngang qua bỗng dừng lại, bước tới nhìn chằm chằm khuôn mặt nhìn nghiêng của tên mặt thẹo, cuối cùng nói một câu: “Đây không phải là anh Đao sao?”

Tầm mắt mọi người đều tập trung hết lên người lão Trương: “Anh biết gã?”

Nhận được sự chú ý, lão Trương bất giác đứng thẳng ưỡn ngực, sau đó mở miệng giải thích: “Anh biết gã nhưng gã hông có biết anh…”

Lão Trương mê cờ bạc, lúc trước cũng từng đi mượn nợ. Nếu không phải tại cờ bạc nợ ngập đầu cũng đã không bí quá hoá liều mà lôi kéo Lục Du làm mấy vụ làm ăn kiểu này rồi.

Vị anh Đao này chính là đại ca của một sòng bạc, phụ trách đưa sòng bạc vào hoạt động và bảo an của sòng bạc.

Vị anh Đao này nổi tiếng độc ác, dân cờ bạc không ai không sợ gã.

Lão Trương chỉ là môt tên dân cờ bạc nhỏ nhoi, bình thường không có cơ hội tiếp xúc với anh Đao, thế nhưng cũng đã từng từ xa xa nhìn thấy qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.