Edit: Mimi –Beta: Chi
*****
Nụ hôn tối qua vẫn còn mới mẻ như vừa diễn ra vài giây trước, khiến cho cảm xúc của Lăng Khả phập phồng hồi lâu, thật khó mà bình tĩnh được.
Cậu nằm trên giường, nhớ lại những lời Thích Phong đã nói với mình, không ngừng nhấm nuốt cái câu “tôi còn rất thích cậu” kia, sau đó bắt đầu hoài nghi, có khi nào Thích Phong cũng không thẳng như cậu tưởng. Hoặc là nói, có lẽ Thích Phong cũng hơi thích mình – chính là loại thích giống như cậu đối với hắn vậy.
Thích Phong đồng ý chơi trò yêu đương với người cùng giới, chấp nhận người cùng giới đụng chạm, thậm chí có thể hôn lưỡi với người cùng giới… Những dấu hiệu này cho thấy, Thích Phong có khả năng tiếp nhận đàn ông.
Đương nhiên, nếu Thích Phong vẫn chắc chắn mình là trai thẳng, chẳng qua tương đối cởi mở trên phương diện này, vậy thì Lăng Khả cũng chẳng có gì để nói. Dù sao cậu cũng không hiểu đám trai thẳng suy nghĩ cái gì.
Nhưng nếu giả thiết vừa rồi là thật, Lặng Khả liền không tìm ra cách lý giải cho một vấn đề — vì sao Thích Phong lại muốn cậu giả làm bạn trai của hắn?
Đến câu “tôi rất thích cậu” cũng đã nói rồi, trực tiếp bày tỏ không phải sẽ tốt đẹp sao? Cho nên, từ một mức độ nào đó, Thích Phong vẫn không thể chấp nhận chuyện “đùa thành thật” được, vì thế mới đưa ra đề nghị “đóng giả” đúng không?
Đây chính là cái giai đoạn “vượt trên tình bạn, nhưng chưa đến mức trở thành tình yêu”…
Ở cái ranh giới ấy, Thích Phong có thể trêu chọc cậu không chút e dè, nhưng lại chẳng phải bận tâm xem có nên chịu trách nhiệm về những hành vi của mình hay không.
…
Nghĩ vậy, Lăng Khả liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nếu cậu thật sự là trai thẳng, vậy bất kể Thích Phong trêu chọc thế nào cũng không sao cả, dù sao cũng đâu có khả năng động lòng.
Nhưng cậu lại không thẳng. Chẳng những thế, cậu còn thầm mến Thích Phong từ rất rất lâu. Mỗi một hành động vô ý của hắn đều có thể trở thành một sự tra tấn trí mạng đối với cậu.
Nếu địa vị mà Thích Phong dành cho Lăng Khả đúng như những gì cậu nghĩ, thế thì cũng quá ngược tâm rồi.
Thích Phong nói hắn khó tính trong phương diện sinh lý, Lăng Khả cũng vậy.
Hơn nữa, ngoại trừ sinh lý, cậu còn cực khắt khe trong vấn đề tình cảm —
Thời trung học, Lăng Khả vẫn nghĩ Thích Phong là một thẳng nam lăng nhăng ong bướm, nên hoàn toàn đóng chặt cánh cửa tâm hồn, đơn thuần coi đối phương là đối tượng ảo tưởng trong lúc quay tay.
Trước khi bắt gặp Thích Phong đi chơi cùng Tiêu Chỉ, cậu cũng luôn thầm nhủ: nếu Thích Phong thích người khác, vậy cứ kệ hắn thôi, mình cách xa hắn ra là được.
Hiện giờ cũng tương tự, nếu Thích Phong muốn cậu làm lá chắn đến khi hắn gặp được người hắn thực sự yêu – thế thì thật xin lỗi, trong trò chơi này, tôi cũng chỉ vô tư chơi đùa cùng cậu, chứ tuyệt đối không coi là sự thật.
Cậu thắt chặt phòng tuyến trong lòng, dù có bị ngược đến nội thương, cũng nhất định không chịu phun ra một giọt máu.
Mím hai cánh môi bị người nọ hôn vào tối hôm qua, Lăng Khả âm thầm cảm nhận đường mật dâng lên trong lòng…
Nói gì thì nói, trước khi chắc chắn Thích Phong thật lòng trăm phần trăm, cậu sẽ không mạo hiểm.
Đang lúc miên man suy nghĩ, Lăng Khả bỗng thấy cửa phòng vệ sinh bật mở.
Thích Phong đi ra từ bên trong, thản nhiên liếc cậu một cái: “Cậu dậy rồi à?”
Vẻ mặt và giọng nói của đối phương hết sức ôn hoà, hoàn toàn không giống phản ứng nên có sau khi “tiếp xúc thân mật” với “người mình thích”.
Trái tim Lăng Khả trùng xuống. Cậu âm thầm cười khổ — Hay rồi, xem ra chỉ mình cậu mải mê suy nghĩ miên man thôi.
Tỉnh bơ ngồi dậy, Lăng Khả chuẩn bị mặc quần áo.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên mấy tiếng đập cửa: “Thích Phong, Lăng Khả, các cậu ở phòng này à?”
Là tiếng của Diêu Tĩnh. Thích Phong hơi sửng sốt, đi qua, hé cửa thành một cái khe.
“Các cậu dậy chưa? Nhắn tin trên box chat mãi mà chẳng thấy ai trả lời… A! Phòng các cậu đẹp thế!”
Diêu Tĩnh nhìn thấy bố trí bên trong căn phòng Thích Phong và Lăng Khả ở, trực tiếp đẩy cửa định tiến vào, muốn tận mắt tham quan một lượt.
Thích Phong nhanh tay lẹ mắt nhặt cái áo lông để bên giường ném cho Lăng Khả, cười cười, mở miệng đuổi người: “Thôi đi đi, nhìn cái gì, cậu còn có chút rụt rè mà một nữ sinh nên có hay không? Lăng Khả vẫn chưa rời giường đâu!”
Lăng Khả mặc áo cộc quấn chăn bông ngồi ở trên giường không khỏi lộ ra vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác…
Cậu nhanh chóng lấy quần áo, chạy vào toilet, sau đó phát hiện ra vách kính của phòng tắm đứng vương đầy bọt nước.
… Ồ? Thích Phong vừa mới tắm à?
Đại não Lăng Khả bỗng nhiên tê dại. Sáng sớm mùa đông mà tắm cái nỗi gì?
Rửa mặt xong đi ra, cậu liền nghe Thích Phong bảo: “Diêu Tĩnh đến chào hỏi chúng ta, nói các cậu ấy đã thu dọn xong rồi, đang chờ chúng ta trả phòng để cùng đi ăn sáng. Chúng ta phải nhanh lên một chút.”
Lăng Khả: “Ừm…”
Hai người nhanh tay thu dọn hành trang. Chỉ một lát sau, nhóm nữ sinh đã chạy tới đây. Có lẽ vì nghe Diêu Tĩnh nói cái gì đó, cho nên cả đám mới nằng nặc đòi vào xem phòng của hai người.
Đới Y Vi: “Wow, phòng các cậu còn nhìn ra sông nữa, lãng mạn quá nhỉ?”
Sầm Đồng: “Đúng vậy, phòng chúng tôi kín như bưng, đến cái cửa sổ cũng không có, tức thật!”
Chương Văn Thấm: “Rõ ràng chỉ kém không đến hai mươi đồng một người, thế mà cảm giác khác hẳn…”
Diêu Tĩnh: “Ha ha, không cần phải ghen tị, chờ khi chúng ta có bạn trai sẽ quay lại đây một lần nữa, lúc đó liền có thể thuê loại phòng tình nhân này rồi.”
…
Mấy cô gái nói chuyện khá bình thường, nhưng Thích Phong và Lăng Khả nghe được mấy từ “bạn trai” với “phòng tình nhân” thì lại chột dạ không thôi. Cứ như thể tối qua bọn họ đã làm ra loại chuyện không dám gặp người ở chỗ này vậy…
Trả phòng xong, sáu người ăn một bữa sáng đơn giản rồi quyết định đi chơi thêm một vòng nữa.
Nhất là đám nữ sinh, bởi vì tiền phòng rẻ, lại không ngồi thuyền hoa thuyền quả gì, cho nên vẫn dư dả khá nhiều. Bọn họ muốn đi dạo xung quanh xem có cái gì re rẻ, có thể mua về làm kỷ niệm không.
Ngược lại, tình cảnh của Thích Phong và Lăng Khả tương đối bi thảm. Ăn sáng ở quán trọ hết bảy, tám đồng, hiện giờ, ngoài tiền xe đi lại ra, trong tay mỗi người có không đến hai mươi đồng. Nếu mua thêm gì nữa, bọn họ sẽ thiếu tiền ăn trưa.
Vì thế cho nên, trong lúc nhóm nữ sinh mua mua bán bán, hai thanh niên nghèo túng này chỉ có thể đứng ở ngoài cửa tiệm mà đợi chờ trong gió lạnh thê lương.
Mấy nữ sinh mua một cái chuông gió xinh xắn ở cửa hàng lưu niệm, xong lại chạy sang một cửa hàng khác để mua quạt giấy in hình minh họa của cổ trấn.
Thích Phong đi theo phía sau, cứ thấy bọn họ mua gì là liền lên mạng tìm kiếm rồi nhỏ giọng nói với Lăng Khả: “Cái chuông gió kia người ta bảo chỉ tám đồng, bọn họ mua đắt rồi… Cái quạt giấy Alibaba kia mua buôn ba đồng thôi, thế mà ở đây dám bán mười lăm đồng, chậc chậc… ăn lãi nhiều quá!”
Lăng Khả nghe thì chỉ thấy rất buồn cười. Cậu biết Thích Phong làm thế cũng vì muốn an ủi mình, song vẫn bị lời nói cùng hành động đáng yêu của đối phương chọc cho vui vẻ.
“Đừng vì không ăn được nho mà chê nho chua. Chúng ta trực tiếp thừa nhận mình không có tiền là được rồi.” Lăng Khả cười cười.
“Không không không, đây không phải là chê nho chua. Dù lúc này trong túi có tiền, tôi cũng sẽ không mua mấy thứ có thể mua được ở bất cứ chỗ nào, như thế hoàn toàn không có ý nghĩa.” Thích Phong nói cực kỳ nghiêm túc.
Lăng Khả: “Vậy nếu có tiền, cậu muốn mua gì?”
Thích Phong: “Hiện giờ vẫn chưa có thứ tôi đặc biệt muốn mua, chờ khi nào thấy tôi sẽ nói…”
Một lúc sau, đoàn người liền đi ngang qua một cửa hàng điêu khắc gỗ. Ngoài cửa tiệm treo cái biển “Gỗ điêu khắc tổ truyền XX” thật to. So với những cửa hàng khác, mặt tiền của tiệm này hơi sơ sài đơn giản, bên trong cũng im ắng vắng lặng hơn. Chỉ thấy một ông bác ngồi xổm trong tiệm, lặng lẽ khắc lên một khối gỗ thô ở ngay trước mặt.
Ngoài cửa trưng bày vài tác phẩm của ông: ghế gỗ chạm khắc tinh xảo, đồ trang trí cỡ lớn chạm trổ hoa văn độc đáo, những chiếc bình, chiếc hộp được điêu khắc khéo léo xinh đẹp.
Tuy tất cả đều được làm bằng phương pháp thủ công, nhưng hình thức thật sự hơi cổ điển, có lẽ chỉ hấp dẫn được những khách hàng lớn tuổi mà thôi.
Có điều, khi đi tới chỗ này, Thích Phong đột nhiên dừng bước. Hắn cúi đầu quan sát hàng hóa bày bán một vòng.
Vừa hay, lúc ấy các nữ sinh cũng đi vào một cửa hàng bán vòng tay dân tộc cách đó không xa, Lăng Khả liền ở lại đây xem đồ gỗ cùng với Thích Phong. Nhớ đến lời đối phương vừa nói, cậu mới lên tiếng hỏi: “Cậu muốn mua cái này à?”
Thích Phong cầm một cái bát gỗ được chạm trổ tỉ mỉ lên, nói đùa: “Cái bát này được đấy, hay là tôi mua một cái rồi đứng ra đầu đường mãi nghệ nhỉ?”
Lăng Khả không nhịn được cười: “Cậu thì có tài nghệ gì để bán đây, chụp ảnh chung với khác qua đường à?” Lăng Khả biết Thích Phong có thể kéo vi-ô-lông, nhưng mà hắn lại không mang theo đàn.
Thích Phong run run bả vai: “Tôi có học vài điệu nhảy đường phố…”
Đúng vào lúc ấy, một giọng nói thê lương sâu kín vang lên: “Cái bát đó một trăm tám mươi đồng.”
Thích Phong & Lăng Khả: “…”
Thì ra ông bác đang làm việc bên trong bị sự có mặt của hai người bọn họ hấp dẫn lực chú ý, ngẩng đầu lên giải đáp.
Thích Phong ngượng ngùng đặt cái bát xuống, lại giả vờ giả vịt mà sờ sờ cái hộp gỗ ngay bên cạnh.
Kết quả, ông bác cứ nhìn chằm chằm vào hắn, thấy hắn sờ cái nào, liền chủ động báo giá lên: “Hộp gỗ bốn trăm, đàn gỗ năm trăm, ghế gỗ một ngàn hai…”
Thích Phong run rẩy thu tay về.
Ông bác thấy hắn không lên tiếng, lại nói: “Nếu cậu thực sự thích, vậy ghế gỗ một ngàn đồng đấy.”
Thích Phong khóc không ra nước mắt, trông hắn giống người có tiền lắm hay sao?
“Bác à, cháu đang xem…” Thích Phong yếu ớt nói.
Ông bác kia dễ chịu cực kỳ: “Vậy cậu cứ xem, cẩn thận một chút.” Nói xong, ông lại cúi đầu bận rộn với công việc của mình.
Nhìn bộ dáng khó coi của Thích Phong, Lăng Khả nhịn cười đến đau cả bụng.
Thích Phong vừa thưởng thức các tác phẩm điêu khắc bằng gỗ, vừa nói chuyện với bác chủ hàng: “Bác khắc một món đồ mất bao nhiêu thời gian ạ?”
Ông bác: “Nhỏ thì ba đến năm ngày, to thì khoảng nửa tháng.”
Thích Phong há hốc miệng, kinh ngạc nói: “Thế mà bán rẻ như vậy, không lỗ sao?”
Ông bác thành thật đáp: “Tôi là nghệ nhân truyền thống được chính phủ bồi dưỡng, nghe đâu là để duy trì nét văn hóa của cổ trấn chúng tôi. Đại khái thế, tôi cũng không hiểu lắm. Dù sao thì tôi cũng không phải thuê cửa hàng, hàng hóa bán ra chỉ cần đủ phí nguyên vật liệu, công thì coi như làm giết thời gian đi, không lỗ.”
Thích Phong lắc đầu cảm khái: “Bác khắc đẹp thế này, chỉ lấy tiền nguyên vật liệu làm sao được? Ít cũng phải thêm ba đến năm phần tiền công chứ.”
Ông bác cười cười: “Đắt nữa sẽ không có người mua, đồ không bán được, đẹp đến mấy thì cũng có ích lợi gì.”
Thích Phong: “Cũng phải…”
Lúc này, mấy nữ sinh thò đầu ra khỏi cửa tiệm trang sức ở bên cạnh, muốn Lăng Khả và Thích Phong giúp bọn họ chọn vòng tay.
Lăng Khả thấy Thích Phong còn đang nói chuyện với bác chủ hàng liền rời đi trước. Đến khi cả bọn mua xong vòng và đi ra, liền thấy Thích Phong vui như bắt được bảo bối, hớn hở bước ra từ trong cửa hàng điêu khắc gỗ.
Không đợi Lăng Khả lên tiếng hỏi, Thích Phong đã chủ động lại đây, giống như hiến vật quý mà vươn tay cho cậu nhìn.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn có một tấm thẻ bài bằng gỗ, mặt trên khắc một hàng chữ: Lin_K
Lăng Khả: “…”
Thích Phong thả thẻ bài khắc chữ vào trong tay cậu, cười cười, giải thích: “Bác ấy nói đây là gỗ tử đàn. Phía trên tấm thẻ có đục một cái lỗ nhỏ, có thể luồn dây vào để làm vòng tay hoặc móc chìa khóa mang theo bên người, càng mài càng bóng…”
Tay Lăng Khả run lên, một dòng nước ấm dâng lên cuồn cuộn ở trong lòng: “Vì sao lại cho tôi? Của cậu đâu?”
Thích Phong: “Không có, chỉ làm một cái cho cậu thôi. Chẳng phải đã nói sẽ bù quà sinh nhật cho cậu đó sao? Tuy chỉ tốn hai mươi đồng, nhưng cậu đừng chê nhé, ngoài tiền xe cộ ra thì đây là tất cả số tiền còn lại của tôi.”
—
N hạc dạo:
(Một)
Thích Phong: “Cậu dậy rồi à?” (lạnh lùng)
A a a, vừa mới nghĩ đến Khả Khả mà quay tay ở trong phòng tắm, làm sao đây? Phải bình tĩnh! Ngàn vạn lần không được để Khả Khả nhận ra! (/ω)
(Hai)
Khi thấy Thích Phong và Lăng Khả khoe cái thẻ gỗ kia ra, mấy nữ sinh liền có cảm giác: dù có mua nhiều đồ hơn nữa, bọn họ, vẫn thua…