Những Ngày Tháng Giả Làm Bạn Trai Của Hotboy Trường

Chương 37: Chương 37: Tổ chức thành đoàn đội, xuất phát!




Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Ngày nghỉ của sinh viên không nhiều lắm, chỉ có cuối tuần là có thể đi ra ngoài được. Sau khi thảo luận với nhau, cả nhóm quyết định tới một cổ trấn ở gần Giang Nam.

Trấn này là một địa điểm du lịch khá nổi tiếng. Đồng thời, nó cũng là lựa chọn tốt nhất cho sinh viên và đám thanh niên du lịch balo ngắn ngày.

Để có thể xâm nhập vào quần thể cho tiện phỏng vấn và trải nghiệm một chuyến du lịch tiết kiệm, các thành viên trong nhóm đã giới hạn kinh phí của chuyến đi là tám mươi đồng một ngày cho một người. Do đó, kinh phí cả chuyến đi là một trăm sáu mươi đồng, bao gồm vé xe và chi phí ăn ngủ.

Đối với một đứa trẻ lớn lên ở thành phố, số tiền kia có lẽ chỉ đủ ăn một bữa cơm ở ngoài hàng. Mà loại “đại thiếu gia” quen ăn ngon mặc đẹp giống Thích Phong đây, vừa nghe nói vậy đã lập tức mụ cả đầu: “Một trăm sáu, đủ thuê khách sạn một đêm không?”

Một cô gái tên Diêu Tĩnh ở trong nhóm lên tiếng: “Hotboy Thích ơi, cậu nghĩ chúng ta đang đi đâu? Đây là chuyến “du lịch tiết kiệm”, vậy mà cậu còn đòi thuê khách sạn. Sao cậu không hỏi “thế quái nào lại không ăn cháo thịt” đi?”

Nghe vậy, mọi người đều cười như nắc nẻ. Chương Văn Thấm lấy một tờ giấy A4 in chi chít chữ ra, trấn an Thích Phong: “Bọn tôi đã quyết định kinh phí cho chuyến đi là một trăm tám mươi đồng. Các thông tin trên mạng cho thấy, dự toán của nhóm khách du lịch tiết kiệm thấp hơn khách phổ thông khá nhiều. Gần 50% khách du lịch ba lô chỉ tiêu trên dưới một trăm đồng trong một ngày… Hơn nữa, tôi đã tìm hiểu rồi, cổ trấn không xa chỗ chúng ta lắm, nếu chọn phương tiện giao thông rẻ nhất, lại tính thêm cả tiền tàu điện ngầm và xe bus thì phí di chuyển cho toàn bộ hành trình không quá năm mươi đồng. Do đó, hai ngày một trăm sáu mươi đồng hẳn là không thiếu.”

Dù gì Chương Văn Thấm cũng là Bí thư của lớp, một chuỗi số liệu này vừa được đưa ra, Thích Phong liền tâm phục khẩu phục.

Có điều, tuy nói là bài tập nhóm, nhưng Thích Phong và Lăng Khả phát hiện, bốn nữ sinh còn lại đã tự ý xử lý gần như hết kế hoạch cũng như công tác chuẩn bị rồi. Việc duy nhất mà hai người bọn họ có thể làm, hình như cũng chỉ có chấp nhận sắp xếp của tổ chức mà thôi.

Trong lần thảo luận nhóm cuối cùng, Lăng Khả không nhịn được mà nói: “Chúng tôi không có nhiệm vụ gì sao?”

Bốn nữ sinh ngơ ngác nhìn nhau, lúc này mới nhận ra, Thích Phong và Lăng Khả không có việc gì để làm hết.

Có lẽ sự hưng phấn khi giành được trai đẹp về nhóm đã khiến họ hăng hái quá mức mà quên mất rằng, tuy hai cậu trai kia rất đẹp, song cũng vô cùng tài hoa. Một người trong số đó còn là sinh viên xuất sắc thay mặt cho toàn thể tân sinh viên lên phát biểu vào hôm khai giảng… Cứ để không như vậy, quả thực là lãng phí tài nguyên.

“Tạm thời chưa có…” Người lên tiếng vẫn là nữ sinh tên Diêu Tĩnh. Cô nói đùa với Thích Phong, Lăng Khả rằng: “Hay là các cậu làm bình hoa đi.”

Các nữ sinh còn lại nghe thế cũng bật cười. Thích Phong và Lăng Khả thì lại không nhịn được mà muốn phản đối.

“Đừng, các cậu như thế thì tôi và Lăng Khả làm sao mà chịu được?” Tuy không phải làm gì cũng rất thích, nhưng là một thành viên trong nhóm, hơn nữa đa số các bạn cùng nhóm lại là con gái, quả thật Thích Phong không thể chấp nhận để cái tiếng “ăn sẵn nằm ngửa” rơi xuống đầu mình.

Lăng Khả cũng có suy nghĩ tương tự, chủ động nói: “Nếu đã là bài tập nhóm, mỗi người đều nên đóng góp một phần công sức của mình.”

Là người biết lý lẽ nhất, Chương Văn Thấm đại diện nói: “Xin lỗi, bốn người chúng tôi ở cùng phòng ký túc xá, bình thường đã quen làm việc với nhau, cho nên lỡ quên mất các cậu… Giai đoạn chuẩn bị ban đầu chúng tôi đã làm tương đối ổn rồi. Về sau còn có phỏng vấn, chụp ảnh, quan sát và ghi chép, chúng tôi vốn định phân đều cho Diêu Tĩnh, Đới Y Vi, tôi, Sầm Đồng. Hay là như này, Thích Phong và Diêu Tĩnh làm phỏng vấn. Còn Lăng Khả… nghe nói cậu hoạt động trong tổ Biên tập của diễn đàn trường, chắc sẽ có kinh nghiệm hơn so với chúng tôi một chút, cậu biên tập lại bài phỏng vấn để cho ra bản sau cùng nhé?”

Ngày thường, tuy không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng Chương Văn Thấm hiểu rất chính xác tính cách cũng như sở trường của Thích Phong, Lăng Khả. Vì thế cho nên cô lập tức phân cho họ những công việc vô cùng thích hợp.

Thích Phong và Lăng Khả vui vẻ đồng ý. Như vậy, trước khi xuất phát, hai người đều không phải bận tâm gì.

Trái ngược với bọn họ, nhóm hai thanh niên còn lại của phòng 412 lại đắng cay hơn nhiều lắm.

Cao Tuấn Phi là một người có thói quen tự quyết định, đúng lúc hắn lại gặp phải một nữ sinh cũng rất thích làm chủ tình hình. Vì thế cho nên, chỉ mỗi chuyện chọn chủ đề phỏng vấn thôi, cả nhóm đã phải cãi vã một tuần mới cho ra kết quả.

Không những thế, Cao Tuấn Phi còn phát hiện, trong sáu thành viên của nhóm thì có đến ba người lười biếng, hai người cứ luôn lo mấy chuyện không đâu của các câu lạc bộ này kia, không có thời gian làm bài tập. Bởi lẽ đó, sáu người bọn họ hoàn toàn không có dịp tập hợp để tiến hành phỏng vấn cùng nhau, cứ lần nữa không ngừng, kết quả là đến giờ vẫn không thu được cái gì cả.

Thích Phong và Lăng Khả nghe những tiếng oán than động đất rung trời của Cao Tuấn Phi ở trong phòng ký túc, lại nhớ tới đãi ngộ của bản thân mình, bỗng cảm thấy thật là hạnh phúc.

***

Cả nhóm chọn một ngày cuối tuần vào đầu tháng mười hai để lên đường. Chuyến đi kéo dài hai ngày. Hết hai ngày này, tất cả sẽ cùng nhau quay về trường học.

Vì đã sắp sửa sang đông, cho nên ra ngoài ngủ một đêm cũng không cần mang theo quần áo để thay đổi. Sáu người mang theo cặp sách, một ít đồ dùng cá nhân và đồ ngủ, sau đó xuất phát.

Nhằm tiết kiệm kinh phí, bọn họ buộc phải dậy từ năm giờ sáng ngày thứ bảy để bắt kịp chuyến tàu hỏa ghế cứng tại nhà ga K ở phía Nam thành phố.

Mất một tiếng đồng hồ để di chuyển bằng xe bus và tàu điện ngầm tới nhà ga, sau đó cả nhóm lại cuống cuồng đi mua vé xe lửa. Bọn họ hối hả chạy vào sân ga, đến đồ ăn sáng cũng chẳng kịp mua. Sau một hồi bận rộn, cuối cùng, đoàn người yên ổn mà ngồi xuống ghế tàu.

Lúc này đã hơn bảy giờ, vừa vặn đến giờ ăn sáng.

Chạy qua chạy lại trong trạng thái căng thẳng như thế, mọi người đều cảm thấy bụng đói kêu vang.

Đồ ăn trên tàu hỏa rất đắt, nếu muốn “du lịch tiết kiệm”, chắc chắn sáu người sẽ không thể tiêu tiền ở đây.

Vừa thở lấy hơi vừa nói chuyện đôi câu, bỗng một nữ sinh trong nhóm không nhịn được mà mở khóa cặp, lấy ra một bịch đồ ăn vặt…

Diêu Tĩnh thấy thế thì kinh hãi nói: “Wow, Đồng Đồng, sao cậu lại mang theo nhiều đồ ăn như vậy!”

Người được gọi “Đồng Đồng” chính là nữ sinh tên Sầm Đồng. Cô có ngoại hình hơi mũm mĩm, tính cách lại hay e thẹn ngại ngùng. Thấy Diêu Tĩnh hỏi vậy, Sầm Đồng xấu hổ đáp: “Tôi mua… để mọi người cùng ăn…”

Diêu Tĩnh chỉ vào cặp sách của Sầm Đồng, sau đó giơ tay hỏi Chương Văn Thấm: “Tổ trưởng, thế này có tính là phạm quy không? Chẳng phải đã nói là kinh phí chỉ có một trăm sáu mươi đồng hay sao? Đây rõ ràng là mua sẵn đồ từ trước!”

Chương Văn Thấm không trả lời. Có Sầm Đồng đi đầu, ngay sau đó, một nữ sinh khác tên là Đới Y Vi cũng mở balo của mình ra, báo cáo với tổ chức: “Không giấu gì các cậu, tôi cũng… mang theo…”

Diêu Tĩnh hét lên: “Wow, cả cậu nữa à? Dù sao cũng không có khả năng chết đói, sao cậu lại mang cả lương khô!”

Tuy nhiên, ngay sau đó Diêu Tĩnh đã hoàn toàn câm nín. Bởi vì cô thấy Chương Văn Thấm cũng lấy một bịch kẹo sữa thỏ trắng (1) cỡ bự ra khỏi balo… Chẳng trách vừa rồi Bí thư Chương không chịu nói năng gì.

Mà ở bên cạnh, Lăng Khả cũng lấy một cái bánh mì ra, xé bao nilon, chuẩn bị ăn.

Phát hiện Diêu Tĩnh đang trợn mắt nhìn mình, Lăng Khả bình tĩnh nói: “Tôi chỉ mua quà sáng của hôm nay, hẳn là không quá đáng chứ?”

Diêu Tĩnh buồn bực không thôi: “Thì ra chỉ có mình tôi giữ vững quy tắc, chẳng mua thêm một cái gì?”

Thích Phong ngồi cạnh Lăng Khả cũng không ho he gì, xem ra đúng là chỉ có một mình cô.

Nhưng sau đó, Thích Phong liền nhỏ giọng hỏi Lăng Khả: “Cậu mua bánh mì lúc nào? Sao tôi không biết?”

“Chẳng phải tối qua cùng tới tiệm tạp hóa đó sao?” Lăng Khả liếc balo của Thích Phong một cái, biết hắn cũng bỏ thứ gì đó ở bên trong. Chỉ là, tối qua cậu mua đồ rồi đi ra nhanh lắm, còn người kia cứ chọn chọn lựa lựa thật lâu, cũng không rõ là đang mua cái gì nữa.

Lăng Khả buồn bực: “Cậu không mua gì sao?”

Thích Phong lặng lẽ kéo khóa balo, hé ra một khe nhỏ cho Lăng Khả nhìn vào.

Chỉ thấy bên trong có khoảng ba chai đồ uống và một chai nước suối, ngoài ra, không còn cái gì ăn uống được nữa cả.

Lăng Khả cạn lời: “Tối qua cậu lượn trong tiệm tạp hóa lâu như vậy, cuối cùng chỉ để mua thêm vài chai nước thôi à?”

Thích Phong cũng tuyệt vọng lắm. Hắn dùng ánh mắt tội nghiệp mà nhìn Lăng Khả. Tuy một lời cũng chưa nói, nhưng ai oán dưới đáy mắt lại lộ ra khá rõ ràng.

Bên trán Lăng Khả rớt xuống một đống vạch đen. Cậu bất đắc dĩ bẻ đôi cái bánh mì, chia cho “Phong – Thiếu gia” không biết nhìn xa trông rộng một nửa.

Thích Phong nhận lấy với vẻ mặt vô cùng cảm kích, xong lại không nhịn được mà lo lắng hỏi: “Chúng ta chia đôi như vậy, lát nữa đều đói thì phải làm sao?”

Lăng Khả thấp giọng trả lời: “Không sao, tôi còn mua mấy cái socola đen.”

Thích Phong cắn một miếng bánh mì, ngẩng đầu nhìn trần xe, tâm tình phức tạp.

… Sao cậu bảo “chỉ mua quà sáng hôm nay” hả?

Nhưng sự lo lắng của Thích Phong hoàn toàn là dư thừa. Bởi vì Sầm Đồng mang theo rất nhiều đồ ăn, còn hào phóng mà chia sẻ cho mọi người. Cuối cùng, chẳng những hai người bọn họ không bị đói, mà còn ăn nhiều hơn bình thường mấy miếng socola với đậu phộng linh tinh.

Ăn uống xong xuôi, cả đám lại vui vẻ nói cười ở trên xe. Tuy hôm nay ai cũng phải dậy rất sớm, song rốt cuộc cũng là người trẻ tuổi, vẫn không kìm nổi hưng phấn vì được đi chơi. Bởi lẽ đó, trên mặt mọi người không hề mang theo một chút mỏi mệt nào cả.

Hơn nữa, nói thật là, kể từ lúc khai giảng cho đến giờ, đây là lần đầu bọn họ được đi ra ngoài dạo chơi. Mặc dù mục đích chủ yếu là làm bài tập, song chuyến đi cũng không khác hành trình du sơn ngoạn thủy là bao.

Ngồi xe một tiếng, nhóm sáu người đã tới nơi.

Cả đám xuống xe, bất chợt cảm nhận được một mùi hương ập thẳng vào mặt mà đến.

Bên cạnh nhà ga có một quán bánh bao đặc sản của địa phương. Mùi hương lan tỏa từ những cái lồng hấp kia thật sự có thể đánh thức con giun trong bụng mọi người.

Đúng vậy, đồ ăn vặt có nhiều hơn nữa thì cũng không thể ăn no. Lại nói, đi chơi ai chẳng muốn ăn ăn uống uống. Dù là những món bình thường không thích ăn cho lắm, chỉ cần đặt ở địa điểm du lịch thì đều như có mùi vị đặc biệt riêng.

Do đó, mọi người lập tức ném cái suy nghĩ phải “tiết kiệm” ra sau đầu, lần lượt xếp hàng đi mua bánh bao.

Vừa khéo chính là, bốn nữ sinh ở phòng 207 đều có mặt trong nhóm đi xem phim sau khi kết thúc hai tuần quân sự. Hiển nhiên bọn họ cũng được Thích Phong mời uống trà sữa.

Gặp hoàn cảnh tương tự, nhóm con gái bụng dạ khó lường lại đẩy Thích Phong lên xếp hàng ở đầu đội ngũ một lần nữa. Trong lòng bọn họ thầm hy vọng, hắn sẽ giống trước kia, sau khi trả tiền thì bảo mọi người không cần trả lại hắn đâu.

Nào ngờ, lúc đến lượt Thích Phong, hắn liền quay ra sau hỏi Lăng Khả một câu: “Cậu muốn ăn cái gì?”

Lăng Khả nhìn lên tấm bảng treo ở bên trên, đáp: “Bánh bao xá xíu (2) đi.”

Kế tiếp, Thích Phong lấy hai đồng ra khỏi ví, đưa cho ông chủ, nói: “Một cái bánh bao xá xíu.”

Nhận lấy chiếc bánh bao nóng hổi, Thích Phong liền kéo Lăng Khả đi ra khỏi hàng.

Bốn nữ sinh nhìn mà nghẹn họng. Nếu Thích Phong mua hai cái bánh bao, bọn họ cũng không ngạc nhiên như vậy. Dù nói là mong được mời ăn, nhưng cả đám cũng chỉ ôm tâm lý hên xui, kể cả Thích Phong không mời thì cũng không sao cả.

Vấn đề là, tại sao Thích Phong chỉ mua có một cái, hơn nữa lại là mua cho Lăng Khả ăn? Còn Lăng Khả, tại sao lại không tự mua cho mình?

… Sự phân biệt đối xử này khiến bốn nữ sinh lệ rơi lòng đắng!

Lăng Khả cũng nhận ra ánh mắt quái dị của bốn người kia. Đợi khi cậu và Thích Phong đi xa hơn một chút, mới vừa chờ bọn họ, vừa thấp giọng hỏi: “Sao không mua cho cậu?”

Thích Phong lắc đầu, nhàn nhạt đáp: “Cậu ăn đi, tôi không đói.”

… Ầy, chỉ có một trăm sáu mươi đồng, cái gì có thể tiết kiệm thì liền tiết kiệm đi.

Lăng Khả cho rằng Thích Phong muốn đáp lễ nửa cái bánh mì ở trên tàu hỏa, nên cũng không để trong lòng. Nhưng mới cắn được vài miếng, cậu lại cười, nói: “Tôi còn tưởng cậu sẽ mời bọn họ ăn bánh bao, hình như vừa rồi bọn họ cũng rất chờ mong đấy…”

Thích Phong buồn bực hỏi: “Sao tôi lại phải mời?”

Lăng Khả đáp: “Lúc trước, khi đi xem phim, chẳng phải cậu cũng mời mọi người uống trà sữa đấy à?”

Thích Phong: “Bây giờ và khi đó không giống nhau.”

Lăng Khả trêu chọc: “Sao lại không giống? Chẳng lẽ vì không đủ kinh phí à?”

“Không phải.”

Thích Phong vươn tay chỉ qua chỉ lại giữa mình và Lăng Khả: “Hiện giờ, cậu là bạn trai của tôi.”



Nhạc dạo:

(Một)

Thích Phong đứng trong cửa hàng tiện lợi, nhìn đống đồ ăn vặt muôn hình muôn vẻ, rối rắm không biết có nên mua nhiều một chút hay không. Dù mình không ăn, cũng có thể chia cho Lăng Khả ăn mà.

Nhưng hắn lại nghĩ, đây không phải là chuyến du lịch của mình và Lăng Khả, mà là làm nhiệm vụ nhóm. Nếu đã quy định kinh phí, mua nhiều hình như không tốt lắm, vẫn nên mua vài thứ quan trọng nhất để phòng trừ thôi. Vì thế, hắn tưởng tượng ra một loạt câu hỏi như “vào lúc đói khát nhất con người sẽ cần đến cái gì?”, “suối nguồn sinh mệnh là cái chi?”… Cuối cùng, hắn đi tới khu vực đồ uống, cẩn thận mà chọn hai chai nước tăng lực, cùng một chai nước suối.

… Ừm, nghĩ nghĩ một chút, hắn lại xoay người lấy thêm cho Lăng Khả một chai.

Nhưng vì không muốn đối phương phát hiện, nên sau khi thanh toán, Thích Phong liền lặng lẽ giấu bốn chai nước vào túi sách.

(Hai)

Thích Phong lắc đầu: “Cậu ăn đi, tôi không đói.”

(Tôi còn có nước tăng lực, nó có thể cho tôi sức sống vô hạn…)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.