Edit: Mimi –Beta: Chi
*****
Nghe được mấy tiếng này, Thích Phong mừng rỡ như điên!
… Trời ơi, hắn vừa nghe Lăng Khả xác nhận rằng cậu ấy cũng thích mình sao?
Thích Phong giơ tay che mặt, kích động đến mức không thốt nên lời… Thì ra cái thằng thẳng nam ngu xuẩn Thẩm Nhạc Triết đã đoán gần đúng!
Nhưng nào ngờ, sau khi nói xong lời ấy, Lăng Khả liền nhớ tới đủ loại đào hoa trong quá khứ của Thích Phong, sợ cái “thích” của đối phương không giống như mình tưởng, nên vội vàng bổ sung: “Có điều tôi không chắc chắn lắm…”
Bởi vì giọng điệu của cậu hơi nghiêm túc, nên Thích Phong chợt thấy lòng căng thẳng. Chẳng lẽ Lăng Khả muốn rút lui?
Đúng rồi, nếu một trai thẳng bình thường gặp phải tình huống tương tự, có lo lắng cũng là lẽ tự nhiên. Đặc biệt là kiểu người sống lý tính và cẩn trọng như Lăng Khả.
Thích Phong nghiêng người sang phía cậu, hỏi: “Cậu lo mình thích người cùng giới à?”
Trên thực tế, từ sau khi nhận ra tính hướng của mình, Lăng Khả liền chấp nhận sự thật mình là gay, chưa bao giờ lo lắng hay là ái ngại. Thế nhưng, nếu bây giờ cậu thể hiện quá thản nhiên trước mặt Thích Phong, xem chừng sẽ không giống “thẳng nam” cho lắm. Vì thế, cậu vờ vịt đáp: “Một chút.”
Nội tâm đang phồng tướng lên của Thích Phong như được một cái túi lưới bao bọc lại. Hắn vội vàng tháo gỡ giúp đối phương: “Thực ra chuyện này cũng rất bình thường…”
Lăng Khả nghiêng đầu, liếc mắt nhìn người kia một cái: “Cậu không sợ mình nhầm lẫn à?”
Thích Phong: “Là sao?”
Lăng Khả: “Trước đây tôi có đọc một bài báo, nội dung đại khái là: một vài thẳng nam sẽ nảy sinh thiện cảm với người cùng giới, nhưng bản thân bọn họ lại không phải đồng tính luyến ái, chẳng qua chỉ muốn theo đuổi cảm giác kích thích, hoặc là nhất thời mê muội mà thôi…”
Thích Phong nhíu mày: “Cậu cảm thấy chúng ta diễn quá sâu, nhưng thực tế thì đều không phải là gay?”
Lăng Khả “ừ” một tiếng, trong lòng lại nói — không phải “chúng ta” diễn quá sâu, mà là “cậu”.
Con người của Lăng Khả chính là “thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành”. Cậu muốn Thích Phong xác nhận một trăm phần trăm. Nếu đã quyết định ở bên nhau, cậu tuyệt đối không cho phép đối phương đứng núi này trông núi nọ. Nếu Thích Phong chỉ ôm thái độ vui chơi giữa cuộc đời, vì “thấy vui vui” mà nói ra những lời này, vậy phần tình cảm kia, cậu cũng không cần nữa.
Thích Phong trầm tư trong giây lát, mở miệng: “Nói sao đây nhỉ, tôi không đồng tình với bài báo kia cho lắm. Trong mắt của tôi, nếu một người con trai có xúc động sinh lý với một người con trai khác, vậy hắn không thể là thẳng nam. Có vài người tuyên bố mình là dị tính luyến, chẳng qua họ vẫn luôn không ý thức được tính hướng thực sự của mình. Bọn họ hứng thú với đàn ông, nhưng lại ra sức trốn tránh, hoặc là nỗ lực quay đầu, rồi tìm một người phụ nữ để kết hôn. Sau đó, xã hội và bản thân họ đều cho rằng họ là dị tính luyến… Nếu tôi thật sự có cảm giác với cậu, tôi sẽ nhìn thẳng vào vấn đề tính hướng của mình, tuyệt đối không trốn tránh hoặc là chống cự lại…”
Nói đến đây, Thích Phong chợt lóe ra một suy nghĩ. Hắn gợi ý: “Nếu cậu không tin, hay là chúng ta tìm cơ hội làm một lần đi?”
Lăng Khả: “…!?”
Thích Phong vô cùng căng thẳng. Hắn lần tay vào trong chăn, nắm chặt lấy bàn tay của Lăng Khả, nói: “Nếu có thể tiếp nhận lẫn nhau, chúng ta sẽ thực sự hẹn hò, có được không?”
Làm làm làm… một lần!?? Là “làm” cái mà cậu đang nghĩ? Súng thật đạn thật? Thật sự công thành?
Tim Lăng Khả đập như trống nổi, hoàn toàn không thể tin Thích Phong lại dám đưa ra đề nghị to gan lớn mật này!
“… Khi… khi nào?” Bị dục vọng làm cho choáng váng, Lăng Khả còn hỏi thời gian tiến hành theo bản năng.
Thích Phong cảm thấy bàn tay bỗng bị người kia nắm chặt, biết cậu cũng hơi động lòng, thầm cười trong bụng, đáp: “Tùy cậu.”
Lăng Khả hỏi xong câu kia, mặt mũi đã nóng đến không chịu nổi. Cậu không dám biểu hiện quá rõ ràng, nên đành đè nén từng đợt sóng trong lòng, trầm giọng nói: “Sắp thi cuối kỳ rồi, trước mắt cứ chuẩn bị ôn thi đi đã. Chúng ta… cũng tranh thủ khoảng thời gian này để suy nghĩ cho thật kỹ, đừng hành động theo cảm tính quá. Thi xong… lại nói.”
Thích Phong nhéo nhéo tay cậu, mỉm cười: “Ừ, nghe lời cậu.”
Nói xong, hắn lại ghé sang, hôn lên môi Lăng Khả một cái: “Ngủ ngon…”
Lăng Khả: “…”
Đèn tắt, lại là một đêm không ngủ.
***
Tám giờ sáng ngày hôm sau, mẹ Lăng xuống lầu mua một ít điểm tâm để hai đứa nhỏ thức dậy liền có đồ ăn.
Trong ấn tượng của mẹ Lăng, dù là ngày lễ, Lăng Khả cũng chưa bao giờ dậy muộn. Thế nhưng hôm nay, chờ mãi không thấy con ra, bà mới không nhịn được mà lặng lẽ hé cửa xem thử. Chỉ thấy hai đứa nhỏ đang rúc vào nhau mà ngủ. Cậu bé đẹp trai tên Thích Phong kia còn gối đầu lên vai con bà, gác một chân lên người Lăng Khả. Hai cái chăn vốn được trải ngay ngắn ở trên giường cũng đã bị đạp tứ tung.
Bà bỗng cảm thấy ấm áp trong lòng, nhẹ nhàng đóng cửa, đi ra bên ngoài.
“Còn ngủ sao?” Ba Lăng ngồi trên ghế sa lông, vừa dùng bữa sáng vừa xem tin tức, hạ giọng nói.
“Ừm, có thể là mệt quá, kệ bọn nó đi.”
Lúc Lăng Khả thức dậy đã là mười giờ sáng. Tối qua bị Thích Phong trêu chọc, cậu thao tức tới quá nửa đêm, rạng sáng mới lén rời giường đi tắm. Giải quyết nhu cầu cá nhân xong, Lăng Khả liền về giường đi ngủ. Thân thể và tinh thần đều đến giới hạn, cho nên vừa nhắm mắt cậu liền ngủ thẳng đến giờ này.
Nghiêng đầu nhìn Thích Phong ở gần trong gang tấc, Lăng Khả phát hiện đối phương vẫn còn đang ngủ. Lông mi hắn thật dài, nhẹ nhàng rũ xuống, có vẻ vô cùng ngoan hiền và vô hại.
Nhớ tới đoạn đối thoại và lời hẹn ước hôm qua, Lăng Khả chợt thấy tim mình bắt đầu đập tăng tốc.
Thích Phong cảm nhận được động tĩnh ở bên cạnh, lông mi khẽ run lên, sau đó từ từ mở mắt. Khi tầm nhìn đã ổn định, hắn lập tức xán lại muốn hôn Lăng Khả theo bản năng, song lại bị đối phương đẩy ra…
“Dậy đi!” Lăng Khả giật mình, vội vàng ngồi dậy mặc quần áo.
Thích Phong cười cười, lười biếng mà ngồi dậy.
Hai người lần lượt đánh răng rửa mặt, dùng lò vi sóng làm nóng bữa sáng mẹ Lăng mua cho. Bữa sáng đơn giản kết thúc không bao lâu thì đã đến giữa trưa. Lúc này, ba Lăng tự mình xuống bếp làm vài món ăn, chuẩn bị chính thức chiêu đãi Thích Phong.
Giữa chừng, mẹ Lăng sai khiến con trai xuống dưới lầu mua một ít đồ uống. Lúc Lăng Khả trở về, đã thấy Thích Phong đang ngồi trên ghế sa lông trò chuyện vui vẻ với mẹ mình.
“Đang nói chuyện gì vậy?” Lăng Khả tò mò.
“Kể về lần chúng ta chơi đàn bốn tay trong buổi lễ chào mừng tân sinh viên.” Thích Phong cười cười, nháy mắt với cậu.
Hiếm khi được nghe kể về sinh hoạt của con trai, tâm tình của mẹ Lăng tốt lắm. Bà còn oán giận với Thích Phong rằng, bình thường Lăng Khả quá hướng nội, muốn biết cái gì đều phải nghe từ miệng của người ngoài.
Thích Phong cười với mẹ Lăng, lại bảo: “Cô à, không phải Lăng Khả hướng nội đâu, cậu ấy chính là lười nói đấy.”
Lăng Khả thấy hơi kinh ngạc. Sự thật đúng là như vậy. Bởi vì khi còn nhỏ, trong vài lần tâm sự với ba mẹ, cậu đã trải qua cảm giác ông nói gà bà nói vịt, bực bội vô cùng. Cho nên sau này, cậu hiểu ra một chân lý – nói nhiều vô ích, chỉ cần mình làm đủ tốt, ba mẹ sẽ chẳng có gì để kêu ca.
Ban đầu, cậu chỉ là không muốn nói chuyện với người không hiểu mình. Về sau, tình trạng này liền biến thành “không muốn nói chuyện cùng kẻ ngốc”, cuối cùng, thăng lên mức độ “nếu không cần thiết thì liền không nói chuyện”.
Khi đã hình thành thói quen này, Lăng Khả phát hiện cuộc sống trở nên vô cùng thoải mái, vừa tiết kiệm được thời gian, vừa có thể tự chìm vào thế giới tinh thần của bản thân.
Mẹ Lăng kinh ngạc: “Thật sao?”
Thích Phong: “Đúng vậy, cậu ấy cũng hơi chậm nhiệt. Lúc mới quen, cậu ấy hoàn toàn không để ý đến con, lúc nói chuyện với còn toàn “ồ” “ờ” “ừ”… Sau này, khi thân thiết hơn, con mới phát hiện cậu ấy cũng rất biết nói chuyện.”
Con mắt Lăng Khả chợt lóe sáng. Cho nên có thể nói, lý do khiến cậu yêu mến Thích Phong, trừ vẻ bề ngoài của hắn ra thì còn có một nguyên nhân cực kỳ quan trọng nữa. Đó là, cậu cảm thấy Thích Phong hiểu mình.
Từ trước đến nay, không có người nào giống Thích Phong, kiên nhẫn tới gần, dùng lửa nhiệt tình sưởi ấm cho cậu…
Hơn nữa, theo ngày tháng ở cùng nhau, Lăng Khả phát hiện Thích Phong rất hiểu mình. Đôi khi cậu chưa cần lên tiếng, Thích Phong đã biết cậu đang đăm chiêu suy nghĩ cái gì.
Mẹ Lăng cảm khái: “Ôi chao, Tiểu Khả nhà chúng ta mà có được một chút sáng sủa cởi mở của cháu thì tốt biết bao…”
Lăng Khả không muốn nghe mẹ mình than thở, quay đầu đi vào phòng bếp giúp ba bưng thức ăn.
Mẹ Lăng nhìn theo bóng lưng cậu, bất đắc dĩ cười cười: “Cô cũng biết không có ai hoàn hảo cả, Lăng Khả độc lập và ưu tú như vậy, cô chú rất vui mừng. Nhưng đôi khi nhìn con cái người khác thân thiết với ba mẹ mình, ỷ lại làm nũng này kia, cô cũng vô cùng ngưỡng mộ… Có lẽ con người vốn không biết đủ, có cái này rồi còn muốn cả cái kia.”
Thích Phong nghĩ nghĩ, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Cô có WeChat không ạ?”
Mẹ Lăng: “Hả? À, có. Tiểu Khả từng tạo cho cô, nhưng cô không thường dùng.”
Thích Phong đảo mắt nhìn thoáng phía đằng sau một cái, thấy Lăng Khả vẫn đang loay hoay trong phòng bếp, mới chớp chớp mắt với mẹ Lăng, nhỏ giọng nói: “Chúng ta thêm WeChat đi, về sau cô muốn biết tình hình của Lăng Khả, có thể hỏi con.”
Mẹ Lăng vui vẻ, lập tức lấy điện thoại di động ra, dưới sự giúp đỡ của Thích Phong thành công thêm bạn WeChat với hắn.
Sau khi ăn xong, Thích Phong và Lăng Khả liền ngồi tàu điện ngầm quay về trường học.
Tết Tây qua đi, tuần thi học kỳ căng thẳng lập tức bắt đầu. Tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái ôn tập cực kỳ nghiêm túc. Dù bọn Lăng Khả mới học năm nhất, nhưng ở một trường đại học có tiếng tăm, thi cử bao giờ cũng vất vả hơn bình thường. Hơn nữa, việc chấm điểm cũng do máy móc đảm nhiệm, cho nên không phải cứ chạy vạy là có thể thi qua.
Môn chuyên ngành của khoa Báo chí chủ yếu là học thuộc lòng, không có con đường nào khác cả. Vì thế cho nên, có một số sinh viên mải rong chơi suốt cả học kỳ, đến khi thi chỉ hận không thể xé sách treo cổ. Trong những ngày chuẩn bị thi, tiếng đọc bài trong ký túc xá vang vọng suốt đêm.
Khi ôn thi, Lăng Khả có một thói quen, đó là phải học một mình, nếu không sẽ rất dễ bị phân tâm.
Nhớ tới cái hẹn hồi Tết Tây cùng với Thích Phong, cậu lại càng không thể ở gần chỗ hắn. Nhân dịp này, hai người tách nhau ra, vừa ôn tập lại vừa tĩnh tâm. Vì thế, hai tuần sau Tết, Lăng Khả thường xuyên đi sớm về trễ và dành hầu hết thời gian ở trong thư viện.
Đương nhiên, không phải tất cả sinh viên đều tự giác giống như Lăng Khả. Có vài người mắc chứng lười biếng tương đối nghiêm trọng, cứ đợi đến khi dây thừng tròng vào cổ mới chịu tỉnh ra, ví như Tạ Kỳ Bảo. Vài ngày cuối cùng, dưới sự đe dọa “nếu không qua được ba môn sẽ bị đuổi học” của Cao Tuấn Phi, cậu ta mới vừa khóc vừa bắt đầu cong đít lên lo ôm chân Phật.
Thời gian tập trung học hành luôn rất mau. Đảo mắt đã hết hai tuần thi cử, một đám sinh viên lao ra khỏi phòng thi với vẻ mặt như vừa được đại xá, đám khác thì tiều tụy như vừa từ địa ngục trở về.
“Thi thế nào?” Ở ngoài cửa phòng thi, Thích Phong hội họp cùng Lăng Khả.
“Cũng tàm tạm.” Rong ruổi trường thi đã nhiều năm, Lăng Khả xem như tương đối thong dong.
Thích Phong lại hỏi: “Thế chuyện kia… cậu cân nhắc đến đâu rồi?”
Lăng Khả bỗng nhảy dựng lên. Thực ra cậu vẫn luôn nhớ đến vụ này, chẳng qua không ngờ Thích Phong lại vội vàng như vậy, mới ra khỏi phòng thi đã hỏi đến rồi!
Ở đại học, thi xong là được nghỉ, nửa tháng sau mới phải lên mạng tra cứu thành tích của mình. Bất kể bạn có thi tốt hay không, đều là chuyện của học kỳ kế tiếp. Có lẽ mấy ngày tới đây, sinh viên đến từ địa phương khác sẽ lục tục rời trường về quê.
Đi đến một chỗ tương đối vắng người, Thích Phong lại thấp giọng hỏi: “Ngày mai nhé?”
Lăng Khả căng thẳng vô cùng: “Nhanh vậy?”
Thích Phong cười cười: “Không thì khi nào, hay cậu định chờ đến Tết Âm?”
Trong lòng rối như tơ vò, Lăng Khả sờ sờ cái mũi, rũ mắt nói: “Được… được rồi…”