Thật ra đổi lại như trước kia thì lúc Nguyên Gia Khánh vô cùng khát khao tình thương của cha, nghe được Nguyên Kiến Quốc nói ra những lời như thế “Tình cảm chân thành”, nói không chừng cậu sẽ còn thật sự tự thôi miên bản thân một hồi, cố gắng thuyết phục bản thân là cha vẫn còn quan tâm cậu.
Nhưng mà ngay từ lúc Nguyên Kiến Quốc đánh vỡ mộng tưởng về gia đình hết lần này đến lần khác của cậu, đẩy mẹ Nguyên xuống đất vì tiền hết lần này đến lần khác, rồi một lần nữa quay lưng rời đi thì cậu đã nhìn thấu.
Nhưng cậu cũng biết, cậu có thể tàn nhẫn đến mức hoàn toàn không để ý đến Nguyên Kiến Quốc nhưng mẹ Nguyên thì không thể. Có lúc Nguyên Gia Khánh thật sự muốn hung hăng lay tỉnh mẹ Nguyên, để bà có thể mở to mắt ra nhìn cho rõ, Nguyên Kiến Đảng đã không còn là người chồng trong mắt của bà nữa rồi, đừng tha thứ cho gã, hết lần này đến lần khác đều mềm lòng, thậm chí... Ở sâu trong lòng còn chờ mong gã sẽ trở nên tốt hơn.
Nguyên Gia Khánh thở mạnh một hơi, xoay người đi vào phòng bếp.
Bất chấp Nguyên Kiến Quốc lần này trở lại ôm mục đích hay ý định gì thì cậu cũng không còn là một cậu bé yếu ớt chỉ biết trốn trong sự bảo bọc của mẹ nữa mà giờ đây cậu có thể bảo vệ mẹ Nguyên và em trai.
Cậu sẽ không bao giờ để Nguyên Kiến Quốc có cơ hội lợi dụng!
Nguyên Kiến Quốc tranh thủ thời gian húp cháo, Nguyên Gia Khánh đến phòng tạp vạt tìm mẹ Nguyên, muốn xem hiện tại bà thế nào.
Cửa phòng tạp vật vừa mở ra đã thấy mẹ Nguyên đang chần chừ cầm cây chổi, thấy cậu bước vào, bà liền hỏi: “Khánh Khánh, cha con có nói gì không mà cha con một mình trở về hả? Ông ây có đi cùng với ai không?”
Một loạt câu hỏi để Nguyên Gia Khánh biết mẹ Nguyên đang bối rối như thế nào, có vẻ như việc Nguyên Kiến Quốc đột ngột trở về đã khiến mẹ Nguyên bị kích thích không hề nhỏ, nhưng mà, tại sao mẹ liên tiếp hỏi Nguyên Kiến Quốc có tự quay về một mình không?
Mặc dù trong lòng Nguyên Gia Khánh rất khó chịu nhưng cũng không nghĩ nhiều, cậu chỉ nghĩ mẹ Nguyên đang lo lắng phải chăng có bạn bè về cùng Nguyên Kiến Quốc. Nguyên Kiến Quốc là ma cờ bạc, bạn bè gã ta đoán chừng cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, nhà Nguyên đương nhiên sẽ không hoan nghênh.
Nghĩ thấu lo lắng của mẹ Nguyên, Nguyên Gia Khánh tiến lên khoác vai của bà khẽ lắc đầu: “Không ạ, một mình ông ta trở về, nhưng mà mẹ à... Mẹ muốn giữ ông ta lại sao?”
Mẹ Nguyên nghe cậu nói thế này, ngẩng thẳng đầu kinh ngạc nhìn cậu: “Cho dù như thế nào, ông ấy, ông ấy cũng là cha của con, bây giờ ông ấy bằng lòng về nhà, chẳng lẽ chúng ta còn muốn đuổi ổng đi sao?”
Nguyên Gia Khánh nhìn mẹ Nguyên, im lặng một lát, cuối cùng mệt mỏi nhắm lại hai mắt, cậu biết...
Tất nhiên Nguyên Kiến Quốc đáng hận nhưng nếu không có mẹ Nguyên lần nào cũng thỏa hiệp, lần nào cũng tha thứ thì bây giờ cái nhà này sẽ nên như thế nào? Cậu chợt nhớ tới giáo viên ngữ văn đã từng nói một câu.
Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh. (*)
哀其不幸,怒其不争: Câu này của Lỗ Tấn, vế đầu ý nói thương thay những hoàn cảnh bất hạnh, vế sau nói thật giận cho những kẻ không có chí phấn đấu.
...
Nguyên Kiến Quốc cứ ở nhà như vậy, ở một lần chính là ở một tuần.
Ban đầu mẹ Nguyên còn thường xuyên lo lắng hãi hùng liên tục nhìn ra ngoài cửa giống như đang e sợ chợt xuất hiện người nào, nhưng mà sau khi đợi một tuần lễ trôi qua vẫn như cũ bình an vô sự, bà cũng coi như buông xuống lo lắng.
Mặc dù nhìn thấy Nguyên Kiến Quốc vẫn không làm việc nhà như cũ giống như tôn đại phật, nằm ở trên ghế sô pha xem tivi, trong lòng mẹ Nguyên thở dài đồng thời cũng nhiều hơn mấy phần mừng rỡ.
Vài ngày trôi qua như vậy, Nguyên Kiến Quốc không đưa tay lấy tiền của bà cũng không tùy tiện mắng chửi mấy đứa nhỏ, mặc dù không giúp làm việc gì trong nhà, mà bởi vì gã ở lại khiến Nguyên Gia Khánh mỗi ngày phải đưa đồ ăn lại biến thành dáng vẻ lén lút, nhưng mà, bộ dạng này của gã tốt hơn so với trước kia nhiều không ít phải không? Chí ít chịu ở nhà rồi, bọn nhỏ coi như vẫn có cha sẽ không bị người ngoài bắt nạt là không có cha nuôi.
Mấy ngày nay Nguyên Gia Khánh thừa dịp Nguyên Kiến Quốc đi ngủ thì sắp xếp đồ ăn với mẹ cho gọn gàng, sau đó đặt ở phòng sau vườn rau, nơi đó có không gian để đất có thể nuôi dưỡng, mặc dù nó không tươi bằng để thẳng vào không gian nhưng vì nhiệt độ bên ngoài khá thấp cũng không có gì đáng lo.
Chỉ lo lắng nếu Nguyên Kiến Quốc vẫn luôn không rời đi thì mùa đông tới làm sao bây giờ?
Vào ngày này Nguyên Gia Khánh đưa em trai của mình là Nguyên Gia Bảo đi câu cá trong ao đập, đây là hứa hẹn ngay từ lúc em trai của cậu bị bệnh và nằm viện, khó khăn lắm mới có cơ hội, đương nhiên Nguyên Gia Khánh sẽ không để em mình thất vọng, tuy nguyên nhân lớn nhất là cậu không muốn gặp Nguyên Kiến Quốc trong nhà.
Hôm nay khó được có nắng, xua tan đi nhiều ngày ẩm ướt, Nguyên Gia Khánh cầm cần câu tự chế nằm ở trên bãi cỏ cạnh ao đập, mới mấy phút lại di chuyển cần câu.
“Anh ơi, tại sao lâu như vậy vẫn không thấy cá, có phải hết mồi rồi không?”
Trong lúc nói chuyện, không đợi Nguyên Gia Khánh trả lời, bé cầm cần quăng xuống nước rồi nhìn một lượt, trên lưỡi câu vẫn còn một lượng lớn giun đất, không có vấn đề gì với mồi.
Nguyên Gia Khánh đứng dậy gõ đầu của bé, giả vờ trách móc: “Câu cá cần kiên nhẫn giống như em vội vã như vậy thì cá đều bị dọa cho chạy rồi.”
“He he, em chỉ xem thôi.”
345 nhìn xung quanh thấy không có ai, cử động tứ chi, ủy khuất không thôi: “Còn muốn câu cá bao lâu, tôi ở bên cạnh không được cử động một cái cũng quá mệt mỏi, hừ hừ, còn không bằng tôi trở về đi ngủ!”
Vì an toàn của 345, trước khi ra cửa Nguyên Gia Khánh đã dặn dò nó nhiều lần, ở bên ngoài phải làm một chú chó đồ chơi bình thường, không thể động cũng không thể nói, lúc ở nhà 345 hứa rất nhiều còn đảm bảo đi đảm bảo lại mình tuyệt đối sẽ giữ vững tư thế đến khi xong việc nhưng bây giờ câu cá còn chưa đến một nửa thì nó đã không thể nào chịu đựng được nữa.
Nguyên Gia Khánh nhanh chóng ôm nó vào lòng, cố định tứ chi của nó, sau khi chắc chắn không có ai xung quanh, cậu mới cả giận nói với 345: “Ban đầu, chính cậu muốn đi theo ra ngoài, hứa thì giỏi mà bây giờ thì không thể chịu nổi, 345 tự cậu nói mình nên làm cái gì đây?
Nguyên Gia Bảo cũng đi tới, ngồi xổm bên cạnh gật đầu theo: “Đúng đó 345, anh mình từ nhỏ đã nói cho mình biết, chuyện đã hứa rồi thì phải làm được.”
Truyện chỉ đăng tại