Những Ngày Tháng Tôi Trồng Rau

Chương 57: Chương 57




Bây giờ mọi chuyện đã đến nước này rồi, Nguyên Gia Khánh sao có thể để bà ta đi dễ dàng như vậy được, nhẹ nhàng gọi bà ta: “Bác à, chuyện còn chưa giải quyết xong, sao có thể đi được?”

“Bác, chúng ta còn chuyện gì mà không thể giải quyết, Nhị Oa nhà bác còn quá nhỏ, lúc đó nhận nhầm chó, hiện tại biết không phải chó nhà con, bác cũng phải trở về đi tìm những người khác hỏi một cái.” . truyện ngôn tình

Bước chân Phùng Thành Anh dừng lại, đứng trước cửa không biết ngượng mà về dù biết mình sẽ bị Nguyên Gia Khánh nói này nọ, nhưng bà ta vẫn lắp bắp cứng miệng không chịu thừa nhận.

“Phải không?” Giọng điệu của Nguyên Gia Khánh hơi nghi hoặc: “Bác phải nhìn cho rõ, đến cùng có phải chó nhà con không, nếu như chó nhà con cắn người, con nhất định sẽ bồi thường.”

Nguyên Gia Khánh vừa nói chuyện vừa câu thông với 345 trong lòng, nói với 345 dù như thế nào cũng không nên cử động, cần yên tĩnh đóng vai một chú chó đồ chơi.

Loại chuyện này đối với 345 tới nói quả thật dễ như ăn cháo, hừ hừ hai tiếng liền nói nhìn biểu hiện của nó đây.

Sau đó cậu ôm 345 đi về phía trước từng bước, ngồi xổm bên cạnh Nguyên Nhị Oa, cố ý đung đưa 345 trước mặt nó, hỏi: “Nhị Oa, em nói cho anh biết, con chó này đuổi theo cắn em ra sao? Nói thật đi rồi anh tặng con chó này cho em, làm điều em muốn.”

Nguyên Nhị Oa nhìn con chó 345 trước mặt, đây rõ ràng là con chó mà Nguyên Gia Bảo ôm trên tay lúc chiều, bà nội cũng hứa sẽ mang con chó này về cho nó. Bây giờ Nguyên Gia Khánh còn nói chỉ cần nó gật đầu thừa nhận thì con chó này sẽ là của nó!”

Cho nên nó chuẩn bị gật đầu mà không hề nghĩ ngợi, đâu còn nhớ rõ Nguyên Gia Khánh nói cái gì: “Nó đuổi theo cắn em.”

Phùng Thành Anh ngàn tính vạn tính thế mà Nguyên Gia Khánh lại tìm tới Nguyên Nhị Oa nói mội hồi lời nói như thế, vốn không kịp ngăn cản đã nhìn thấy Nguyên Nhị Oa miệng há to: “Đúng! Chính là con chó này!”

Mẹ Nguyên và Nguyên Kiến Quốc đứng ở một bên nhìn nó với vẻ mặt phức tạp, không nghĩ tới một đứa nhóc sáu bảy tuổi lại dám nói láo, quả thật là mặt không biến sắc tim không đập.

Trong lòng Nguyên Gia Khánh cười lạnh trên mặt lại nghi hoặc không hiểu: “Nhưng mà, con chó này, là con chó chết, nó làm sao cắn được em?”

345, thật sự xin lỗi cậu.

Hả?

Vấn đề này làm khó Nguyên Nhị Oa rồi.

Đúng ha, con chó này chỉ là chó đồ chơi, không giống như mấy con chó thật bên ngoài biết chạy biết nhảu, chó này làm sao có thể cắn nó?

Nhưng đây là những gì bà nội nói với nó khi còn ở nhà, nói là vừa đến trong nhà Nguyên Gia Khánh thì xác định là con chó này cắn nó, thế này mới có thể cướp được con chó này.

Nghĩ đến đây, nó nhăn lại khuôn mặt bầu bĩnh ngẩng đầu nhìn Phùng Thành Anh, xin giúp đỡ từ bà ta: “Bà nội, bà mau nói đi! Chó chết làm sao có thể cắn con? Là bà nói nó có thể cắn con, con phải làm sao bây giờ?”

Phùng Thành Anh nghe thấy cháu trai nói ra những lời này, ánh mắt nhìn Nguyên Gia Khánh lập tức trở nên nghiến răng nghiến lợi. Bây giờ Nguyên Nhị Oa đã nói hết chuyện bà dạy nó nói láo ra, cái mặt già này của bà ta ném hết rồi!

Chỉ cần Nguyên Gia Khánh và Dương Tố Lan trông thấy thì không sao, dù sao lần trước bà ta đã xé da mặt với bọn họ rồi, nhưng vấn đề bây giờ là có thêm một Nguyên Kiến Quốc!

Bà ta sợ sau khi gã trông thấy việc này rồi đi nói Nguyên Kiến Đảng. Nói bà ta cả ngày không dạy cháu trai cho tốt mà đi dạy nó nói dối.

Nghĩ đến Nguyên Kiến Đảng, toàn thân bà ta run lên một cái, nỗi sợ hãi lan tràn từ trong lòng tràn ra.

Nguyên Gia Khánh chắc cũng tính đến chuyện này, chẳng mấy chốc cậu sẽ âm thầm sai khiến Nguyên Kiến Quốc đi tố cáo với Nguyên Kiến Đảng.

Không được, bà ta tuyệt đối không thể để cho Nguyên Gia Khánh thực hiện được!

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Nguyên Kiến Quốc lúc này, gương mặt của Phùng Thành Anh thiếu đến hoảng nhưng đồng thời lại càng trở nên hoang mang rối loạn.

Bà ta không thể không làm chút gì để ngăn cản Nguyên Kiến Quốc đi tố cáo.

Khi một số người bị căng thẳng cao độ, não của bọn họ sẽ giống như bột nhão, trong mớ hỗn độn, ý nghĩ nào cũng nghĩ không ra. Nhưng một số người thì hoàn toàn ngược lại, trong trường hợp này, não bộ của bọn họ sẽ hoạt động nhanh hơn bình thường, chỉ số thông minh cũng cao hơn bình thường vài lần.

Tình cờ Phùng Thành Anh là người sau nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi bà ta đã nghĩ ra một cách.

Nhìn Nguyên Gia Khánh cười lạnh cùng mẹ Nguyên tiếc nuối, đôi mắt của Phùng Thành Anh mờ mịt lóe lên, đợi lát nữa bà ta có thể xem kịch rồi.

Bà không vội vã rời đi, ngược lại dù bận vẫn ung dung phủi tay, quay người nói với Nguyên Kiến Quốc: “Em đó, tại sao lần này đột nhiên lại trở về? Lúc trước em biến mất, anh với chị đều tưởng em mất tích rồi, lo lắng rất là lâu. Đứa nhỏ trong nhà bị bệnh không có tiền đi học em cũng không trở về nhìn một cái, ai!”

Vừa nói xong thì Nguyên Kiến Quốc ngay lập tức lúng túng không thôi.

Chuyện khác thì gã ta mấy ngày sau mới biết đến thì ra mấy năm nay gã ta không ở đã xảy ra nhiều như vậy. Nguyên Gia Bảo bị thương ở chân, Nguyên Gia Khánh tốt nghiệp cấp ba và được nhận vào một trường đại học lớn cũng không thể đi học, còn phải đến công trường làm công nuôi sống người một nhà, khó trách Nguyên Gia Khánh vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt không muốn gần gũi với gã.

Nhưng mà bây giờ Phùng Thành Anh nói lời này ở đây là có ý gì?

Còn chưa kịp hiểu rõ ý đồ của Phùng Thành Anh, câu nói tiếp theo của Phùng Thành Anh khiến gã chết chân tại chỗ, mồ hôi lạnh chảy ròng.

“Đừng nói thấy em dâu kiếm được tiền rồi nên trở về chuẩn bị lấy tiền à?”

Lời vừa nói ra, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, bầu không khí lạnh lẽo cứng rắn.

Mặc dù Nguyên Gia Khánh đã sớm đề phòng Nguyên Kiến Quốc nhưng sâu trong lòng cậu vẫn còn một tia chờ mong, có lẽ Nguyên Kiến Quốc không vô tình như cậu nghĩ.

Nhưng nhìn vẻ mặt của Nguyên Kiến Quốc lúc này, cậu vô cùng thất vọng.

Mẹ Nguyên có phải trước đó đã nghĩ thông suốt rồi hay không, nhưng nghe thấy lời này của Phùng Thành Anh thì bà ngạc nhiên một lát, sau đó mặt không thay đổi nhìn Nguyên Kiến Quốc.

Nguyên Kiến Quốc chửi rủa Phùng Thành Anh dữ dội trong lòng, lúc đó không phải bà ta bảo gã trở về nhà lấy tiền sao? Bây giờ đột nhiên nói ở trước mặt Nguyên Gia Khánh và Dương Tố Lan là có ý gì?

Gã cố gắng bình tĩnh lại, ngượng ngùng cười một cái: “Chị, chị dâu, chị đang nói cái gì vậy? Đương nhiên là em về ở với vợ con rồi, còn mấy năm trước, em nghĩ mình thật là tên khốn nạn, Tố Lan và các con chắc chắn sẽ không muốn gặp em nên em mới phiêu bạt bên ngoài, nhưng gần đây em nhớ gia đình quá cho nên vẫn là nên quay về thôi. Làm sao có thể giống như chị nói, em không phải loại người như vậy!”

Đáng tiếc là Phùng Thành Anh đã quyết tâm muốn quấy nước lần này đục ngầu, nếu không chờ bà ta về nhà lại không biết có biết bị bao nhiêu đánh đập.

Vì vậy bà ta ngẩng đầu lên cười to vài tiếng, giống như nghe được một câu chuyện cười, “Em đó em đó, đừng dối gạt em dâu nữa, đều là phụ nữ, chị không muốn nhìn thấy em ấy bị em lừa dối một cách ngu ngốc! Nếu em không phải trở về lấy tiền, chị không tin, em đừng tưởng chị không nghe thấy cuộc gọi giữa em với anh em, trong điện thoại em rõ ràng nói qua tiền của Nguyên Gia Khánh kiếm chính là tiền của em, em muốn trở về nhà lấy.”

Mặt Phùng Thành Anh nghiêm túc chỉ vào Nguyên Kiến Quốc nói với mẹ Nguyên: “Chị cũng không nói dối, chính tai chị nghe thấy! Em dâu em cũng phải cẩn thận đừng để tiền mình cực khổ kiếm được bị em chồng cầm đi đánh bạc rồi mất cả chì lẫn chài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.