Những Ngày Tháng Tôi Trồng Rau

Chương 64: Chương 64




Chiếc xe đạp này cũng là mới mua, tuy là sản phẩm bình dân hơn 300 đồng, chiếc xe đạp bên cạnh không đẹp trai bằng xe trên núi nhưng cậu và Nguyên Gia Bảo vẫn như cũ thấy nó hiếm lạ ghê gớm.

Vì muốn về nhà nhanh để học nấu ăn nên Nguyên Gia Khánh đạp xe thật nhanh, chưa đầy hai mươi phút đã chạy vào thị trấn, mua hạt thông trong khu bán hạt của một siêu thị với giá ba mươi lăm đồng.

Nguyên Gia Khánh nhìn gói hạt thông nhỏ trong tay, trong lòng chợt nhức nhói.

Nhưng khi cậu chuẩn bị đạp xe về nhà, một bà cô tiện tay nhét tờ rơi vào trong ngực cậu, nhét xong thì đi.

Nguyên Gia Khánh nhẹ nhàng lắc đầu, bây giờ mức sống đã cao thì cuộc sống của mọi người ngày càng tốt hơn, nhưng một số người già vẫn không chịu ngồi yên sẽ đi tìm một số công việc như phát tờ rơi.

Cậu thường ném trực tiếp tờ rơi vào thùng rác sau khi nhận được, bởi vì những tờ rơi đó không có gì hơn chính là...

“Để chữa vô sinh, bạn hãy đến một bệnh viện nào đó.”

“Đi tiểu thường xuyên và đi tiểu gấp, vấn đề của nam giới, chúng tôi chuyên nghiệp hơn.”

“Mua xe second-hand, mời đến...”

Tất cả đều là quảng cáo, không có gì khác.

Động tác Nguyên Gia Khánh thành thạo ném tờ rơi vào thùng rác, không ngờ tới một trận gió chợt thổi lên, tờ rơi không kịp ném vào, cậu đành phải xuống xe nhặt lên.

Lúc nhặt lên, con mắt thuận tiện nhìn lướt qua tờ rơi, khi nhìn thấy tiêu đề tuyên truyền trên tờ rơi thì ngạc nhiên một lát.

“Cuộc thi Trù Thần Tranh Bá lần thứ năm của Tập đoàn Điền thị, ​​đầu bếp chiến thắng được thưởng phong phú.”

Điền thị...

Đây không phải là công ty của Điền Thành sao?

Hóa ra bọn họ cũng thường xuyên tổ chức giải đấu Thần Trù Tranh Bá, nếu có thời gian thì có thể tự mình đi xem, biết đâu lại học được điều gì đó từ trong tay những đầu bếp đó.

Nguyên Gia Khánh mỉm cười, gấp tờ rơi vào túi rồi đạp xe về nhà.

Cậu đã ngâm một vài thứ cần phải ngâm trước khi ra ngoài, khi trở về có thể bắt đầu làm trực tiếp.

Có rất nhiều bước làm món ăn này rắc rối hơn nhiều so với món thịt bò hầm cà chua của buổi trưa, nhưng mà nếu làm được thì đoán chừng sẽ ngon hơn món ăn buổi trưa nhiều.

Cậu mở thực đơn ra xem kỹ, sau đó mới phát hiện ngoài cách làm món ăn trong thực đơn và động tác lung tung ra thì còn giải thích nguồn gốc của món ăn này.

Theo truyền thuyết, món ăn này là một món ăn đặc biệt được một vị hoàng đế thời Trung Quốc cổ đại ăn ở Tô Châu khi ông đi du ngoạn Ngụy Phủ, lúc đầu không ai biết tên ban đầu của các món ăn đặc biệt ở Tô Châu là gì

Nghe đâu món ăn này là một món ăn đặc biệt của một vùng nào đó ở Tô Châu đã được một vị hoàng đế Trung Hoa cổ đại đang đi du ngoạn ăn được, ban đầu không ai biết tên món ăn là gì, chỉ biết vị hoàng đế sau khi ăn nó thì khen không ngớt lời mà bởi vì trong con vịt này có tám thành phần quý giá, cho nên ban cái tên là vịt tám kho, cuối cùng còn đưa người đầu bếp về triều chỉ để làm món vịt tám kho này.

Phì...

Mấy vị hoàng đế thời xưa ăn ngon như vậy à...

Nguyên Gia Khánh không nói nên lời trong chốc lát, sau đó chuyển hướng chú ý tới cách làm phía trên.

Cậu tỉ mỉ ghi nhớ từng bước trong lòng, sau khi xác nhận không thiếu bước nào, cậu cất thực đơn vào một nơi sạch sẽ, chuẩn bị bắt tay vào làm.

Lúc đầu bước đầu tiên là mổ lưng con vịt và lấy khí quản, thực quản, móc nội tạng thuận tiện bẻ chân của nó, nhưng khi tài xế thu đồ ăn tới thì tất cả đã xử lý xong xuôi, vừa lúc Nguyên Gia Khánh cũng bớt chút việc.

Sau đó bắc một nồi nước lên, cho cả con vịt vào chần sơ qua rồi vớt ra rửa sạch, dùng khăn sạch lau sạch nước.

Sau đó có thể áp dụng một số gia vị rồi nhưng động tác của Nguyên Gia Khánh lại dừng lại...

Quay đầu nhìn 345, vẻ mặt cậu quái dị hỏi: “... Thật sự phải làm như thế sao?

Dáng vẻ của 345 như chế giễu, gật nhẹ đầu không cho từ chối.

“Tất nhiên rồi, đã nói là học theo thực đơn thì cậu phải làm từng bước một.”

Nội tâm Nguyên Gia Khánh rất giãy dụa nhưng cuối cùng, cậu vẫn chịu thua.

Cậu đặt con vịt sang một bên, chắp tay nhắm mắt lại, thầm lẩm bẩm cái gọi là câu thần chú để món ăn càng thêm ngon càng thêm có linh khí: “Trời xanh ở trên, đất vàng ở dưới, vạn vật trên đời đều có linh khí, tôi là Nguyên Gia Khánh ở chỗ này thành tâm cầu nguyện, nguyện các vị hôm nay cho tôi mượn chút linh khí làm món vịt tám kho này.”

Sao trông ngu ngu thế...

Nguyên Gia Khánh đọc xong liền muốn tìm chỗ để chui vào, đọc xong câu này y chang một thằng trẻ trâu nghiện phim kiếm hiệp.

Nhưng nhớ tới câu nói 345 vạn vật đều có linh khí, cậu chỉ có thể lựa chọn tin tưởng, hi vọng thật sự có ích thôi.

Tiếp tục cầm lên con vịt bên cạnh, thoa nước tương, rượu vàng, đường trắng, sau khi phết đều thì buộc bụng vịt vào tô lớn rồi để yên.

Sau đó Nguyên Gia Khánh xử lý vịt tám kho còn lại.

Dăm bông, nấm hương khô, mề vịt, toàn bộ cắt thành khối vuông, gạo nếp vo sạch, thêm nước rồi cho vào trong nồi hấp, hấp cho nó chín.

Tính toán thời gian hấp gạo nếp, Nguyên Gia Khánh đợi một lúc rồi mới bắt đầu làm việc khác.

Cậu tiếp tục đun nóng dầu trong nồi khác, đầu tiên cho hành lá, gừng và tỏi vào xào thơm, thêm rượu vào nồi, sau đó cho tất cả những thứ đã cắt thành khối trước đó bỏ vào rồi lại đưa táo đỏ, bạch quả, hạt súng, hạt thông bỏ từng thứ vào trong nồi, đảo một lúc thì cho nước tương vào để tăng độ tươi hơn, thêm đường trắng để điều chỉnh hương vị, đảo tiếp một lúc rồi cho ra đĩa, lúc này gạo nếp cũng đã được hấp chín, biến thành cơm gạo nếp, mở nắp nồi hấp, mùi thơm ngào ngạt.

Sau khi xào xong mấy thứ đó còn có hương thơm đặc biệt của nấm, Nguyên Gia Khánh đổ chúng vào gạo nếp, vo kỹ, sau đó bước quan trọng nhất là đổ cơm gạo nếp đã trộn vào bụng vịt.

Dù sao cũng là lần đầu tiên làm, Nguyên Gia Khánh mắc phải một sai lầm nhỏ.

Cái lỗ cậu mở trên lưng con vịt vẫn còn quá nhỏ, cậu khó có thể thò tay vào nên cậu chỉ có thể vạch thêm một lỗ khác bằng con dao nhưng hình dạng thức ăn bị hủy hoại đi rất nhiều khiến cậu có hơi tiếc.

Sau khi nhồi tất cả nguyên liệu vào bụng vịt, Nguyên Gia Khánh đổi sang một chiếc bát sứ lớn để đảm bảo từng bộ phận của vịt có thể nằm hoàn toàn trong đó, sau đó đặt một chiếc đĩa lên trên và tiếp tục hấp trên nồi hấp.

Thời gian hấp lần này lâu hơn so với hấp nếp, mất hai tiếng đồng hồ, khi hấp xong vừa lúc có thể ăn cơm.

Sau khi Nguyên Gia Khánh ghi lại thời gian thì rời khỏi nhà bếp.

Trưa nay cậu đã nói muốn đào ao trong không gian trồng hoa sen, cậu không có quên.

Thế là bước vào phòng dụng cụ, lấy một cây cuốc rồi tiến vào không gian, sau khi quan sát xung quanh, cuối cùng cậu chọn một bãi đất trống không quá xa con suối làm cái ao thì bắt đầu cúi đầu đào ao.

Không phải vô cớ mà cậu chọn nơi này, càng gần nguồn nước thì đất càng mềm, đào bới lại đỡ tốn công, gần quá cũng không được, nếu gần nguồn nước thì đất càng mềm sẽ không tạo được hình dạng cho cao, dễ bị sụp và biến dạng.

Lúc đầu nghĩ đến việc đào một cái ao có đường kính khoảng 5 hoặc 6 mét, đất tương đối mềm nên không mất nhiều thời gian. Nhưng Nguyên Gia Khánh đã bỏ qua một vấn đề, cái ao vẫn cần trữ nước và độ sâu không thể bé hơn 1m3.

Nguyên Gia Khánh mất nửa giờ mới đào gần được một phần tư, cậu chợt cảm thấy con đường phía trước thật khó khăn.

Nhưng dù sao thì cuối cùng cậu cũng dám đào xong trong vòng hai tiếng rồi.

Nguyên Gia Khánh vỗ cái lưng nhức mỏi của mình, nhìn hố to trước mặt rất là hài lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.