Dù đôi mắt Tạ Hi Nhân không di chuyển mà nhìn chằm chằm vào TV, dáng vẻ thì chăm chú nhìn nhưng kỳ thật đầu óc đang xoay chuyển.
Nói đến có hơi hổ thẹn, hôm nay anh không chỉ đơn thuần muốn xin lỗi với Nguyên Gia Khánh, trong đó nguyên nhân chủ yếu là muốn đến xem Nguyên Gia Khánh nấu ăn như thế nào, nếu không theo tính cách và tu dưỡng của anh thì tuyệt đối sẽ không bao giờ đến thăm nhà người khác để ăn cơm.
Khi Nguyên Gia Khánh đang nấu ăn trong bếp, anh ở phòng khách cũng vẫn luôn dùng ánh mắt chú ý đến từng cử động của Nguyên Gia Khánh.
Cậu không bỏ thêm bất cứ thứ gì ngoài gia vị thông thường, nguyên liệu nấu ăn bình thường.
Nhưng mà...
Tạ Hi Nhân nghĩ đến những món ăn mà mình thường ăn, món nào cũng ngon vô cùng mà ngay cả anh quanh năm chạy khắp nơi, nếm qua vô số đặc sản cũng không khỏi chân thành khen ngợi một câu.
Lúc này, anh chắc chắn 100% rằng bí ẩn trong món ăn đó chính là bản thân Nguyên Gia Khánh.
“Anh à, khi nào chúng ta về? Vừa rồi dì Viên gọi cho em và nói bác sĩ lại tới.”
Tạ Hi Nhân lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ, nhìn thoáng qua đồng hồ, hóa ra trong lúc vô tình thì anh đã ngồi ở đây gần một tiếng rồi cũng đã đến lúc phải rời đi.
Anh và Tạ Văn Huy từ biệt ba người nhà Nguyên, Tạ Văn Huy bế anh từ trên xe lăn xuống ghế sau xe, gấp xe lăn bỏ vào cốp sau đó lái xe lên núi.
Mấy ngày sau, Nguyên Gia Khánh chưa bao giờ gặp lại bọn họ nữa vì cậu đang chuẩn bị đi quan sát cuộc thi ẩm thực do Điền gia tổ chức, trước khi đi cậu cần thu xếp mọi việc lớn nhỏ ở nhà.
Ước chừng chuyến đi này phải mất ít nhất hai ba ngày, mới sớm cậu đã đi ra đồng để thu hoạch rau quả giao hai ngày tới với mẹ Nguyên, miễn cho đến lúc đó mẹ Nguyên bận tối mày tối mặt.
Lượng rau hai ngày vừa rồi quả thực chất đầy một nửa phòng dụng cụ cũng may lúc này thời tiết vốn đã rất lạnh, nhiệt độ trong nhà cũ thích hợp, để một hai ngày sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Cậu lấy 10.000 đồng từ gia đình, sáng hôm sau thuận tiện ngồi xe của người thu hoạch rau đến thị trấn.
Tài xế trong xe biết cậu muốn tham dự cuộc thi ẩm thực của Điền gia, một gương mặt đầy hứng thú phổ cập khoa học thi đấu của công ty mình.
“Tôi nghe họ kể rằng cuộc thi này hình như đã tổ chức mấy lần, mấy năm nay chỉ mời các đầu bếp Trung Quốc tham gia, vì danh tiếng của cuộc thi chưa đủ vang dội nên đầu bếp nổi tiếng nước ngoài coi thường cuộc thi tranh tài ẩm thực của chúng tôi thế nên không tới. Nhưng mà bắt đầu từ cuộc thi lần trước thì những đầu bếp ngoại quốc kia thế mà nghỉ giả vờ thanh cao, ban tổ chức đã gửi thư mời và đến tham dự rồi.”
Tài xế nói xong cũng không nói tiếp mà là nhìn Nguyên Gia Khánh với vẻ mặt bí hiểm hỏi: “Tiểu Nguyên, cậu có biết tại sao lại xảy ra chuyện này không?”
Tại sao?
Nguyên Gia Khánh cân nhắc một lúc, tất cả những gì cậu có thể nghĩ ra là một vài lý do, có thể là Điền thị bỏ ra rất nhiều tiên hoặc là danh tiếng của Điền thị ngày càng vang xa những đầu bếp kia không muốn làm mất lòng bọn họ?
Nhưng tài xế nghe xong thì mỉm cười lắc đầu: “Đều không phải.”
Đều không phải? Thì lý do có thể là gì.
“Tính đến lần thứ ba cũng chính là thần bếp giỏi nhất trong số đó, cậu ấy tham tra cuộc thi tranh tài của Điền thị xong thì quay đầu đi ra nước ngoài rồi tham dự nhiều cuộc thi ẩm thực ở các nước khác và trở thành một con ngựa ô, bắt được dạ dày của người nước ngoài bằng các món ăn Trung Quốc độc đáo của chúng ta rồi còn lấy được không ít thành tích, lúc này những người nước ngoài mắt cao hơn đầu kia mới ý thức được, hóa ra đồ ăn Trung Quốc có sức cạnh tranh mạnh như vậy mà sau đó biết thần bếp bộc lộ tài năng trong cuộc thi tranh tài ở Điền thị mới ngừng từ chối, muốn đến mở mang kiến thức một phen.”
Thì ra là thế, quả nhiên ẩm thực Trung Quốc rất mạnh, không chỉ người thời đại ngày nay thích mà thậm chí ngay cả người hoành tinh 345 cũng đã tạo ra một hệ thống không gian dựa trên nền ẩm thực Trung Quốc.
Nguyên Gia Khánh bật cười, đồng thời thêm vào đó là sự chờ mong cuộc thi tranh tài ẩm thực của Điền thị.
Chẳng mấy chốc tới thị trấn, Nguyên Gia Khánh chào tạm biệt tài xế rồi xuống xe.
Bây giờ vẫn còn rất sớm, cậu tùy tiện tìm một quán ăn để ăn sáng rồi đợi xe đưa đón từ thị trấn đến thành phố. Thành phố cậu sắp đến cũng là một thành phố gần đó nhưng thành phố cậu sắp đến không cùng đường với tài xế muốn đi nên không thể tiếp tục đi nhờ xe.
Đúng tám giờ, xe đến, Nguyên Gia Khánh lên xe, sau hai tiếng rưỡi thì đã đến thành phố D.
Nơi này còn phồn hoa hơn thành phố cậu đi làm công ban đầu. Dù hiện tại mới mười giờ sáng nhưng trạm xe buýt đã nườm nượp người, muốn đi ra cũng phải chen chúc ở cửa vào mới có thể ra khỏi.
Nguyên Gia Khánh lấy điện thoại di động ra kiểm tra tuyến xe buýt, dùng điện thoại thông minh được một hai tháng, bây giờ cậu đã sử dụng rất thafh thạo.
Cuộc thi ẩm thực bắt đầu lúc 12 giờ trưa và địa điểm được tổ chức tại khách sạn Điền gia ở trung tâm thành phố, nghe nói có thính phòng nhưng cậu vẫn phải đến đó sớm rồi chiếm trước một vị trí ở hàng ghế đầu.
Từ nhỏ đã quen với những khoảng thời gian khó khăn, dù bây giờ cậu đã có đủ tiền đi taxi, thậm chí đi tới đi lui cũng không sao nhưng Nguyên Gia Khánh vẫn lựa chọn quay lại ba chuyến xe buýt, cuối cùng đến cửa khách sạn Điền thị lúc 11 giờ 20 phút.
Cậu ở trong xe vừa nhìn thấy tòa nhà hùng vĩ này từ xa.
Cậu hơi ngẩng đầu nhìn về phía tầng cao nhất của tòa nhà, cậu nhìn sơ qua, tòa nhà này ước chừng cao chục tầng, tuy không cao bằng tòa nhà văn phòng bình thường nhưng chỉ dùng làm nơi ăn uống cũng đã khiến cậu cảm thấy rất chấn động. Trên đỉnh của tòa nhà có một vài ký tự lớn mạ vàng viền đen... “Khách sạn của Điền thị”, người nhìn vào đều sinh ra một luồng sợ hãi không thể giải thích được.
Đây là lần đầu tiên cậu đến một nơi cao cấp như vậy những gò bó và không thích nghi bấy lâu nay không gặp trong vô thức xuất hiện, phải cúi đầu xuống thì cậu mới dám đi vào đối mặt với các bồi bàn trước cửa.
Người phục vụ chặn cậu ngay tại cửa, lên tiếng: “Quý khách, xin đợi một lát.”
Bước chân của Nguyên Gia Khánh đột nhiên dừng lại, chẳng lẽ mình không thể đi vào?
“Quý khách, ngài là đến xem cuộc thi ẩm thực phải không?”
Nguyên Gia Khánh im lặng hồi lâu mới khẽ gật đầu.
“Chào mừng ngài đến, đây là món quà nhỏ dành tặng cho mọi người đến xem, xin cho phép tôi một lần nữa được gửi lời cảm ơn chân thành nhất.”
Sau đó, người phục vụ mặc áo sơ mi trắng và áo khoác đen tràn đầy ý cười khẽ cúi đầu với cậu.
Nguyên Gia Khánh sợ tới mức lùi lại mấy bước, ngượng ngùng gật đầu rồi bước vào, lên đến tầng cao nhất theo tiếng nhắc nhở ở cửa thang máy.
Lúc ở trong thang máy, cậu không ngừng suy nghĩ một câu, chẳng trách Điền thị bây giờ phát triển tốt như vậy, ngoài chất lượng đồ ăn tuyệt hảo, ước chừng cũng liên quan tới quản lý nhân sự và đào tạo chất lượng.
Cậu nhìn mình trong gương, mặc một chiếc áo hoodie màu đen kém chất lượng với chiếc quần jean mua lần trước giá mấy chục đồng, chân mang một đôi giày thể thao không tên tuổi, nhìn thế nào cũng thấy bình thường.