May mắn thay bọn cậu đã nghĩ ra giải pháp cho những vấn đề này ngay từ đầu, đưa Điền Thành trực tiếp đến vườn rau sau nhà.
Vào giờ phút này, Nguyên Gia Khánh còn phải cảm ơn Phùng Thành Anh.
Nếu ngày hôm qua bà ta không hái một ít rau thì những vườn rau này sẽ giống như chưa từng được người chạm qua, như thể chúng được trồng đặc biệt để tham quan. Cũng chính là ngày hôm qua bà ta đông đụng chút tây đụng chút mới có vài dấu vết.
Điền Thành vừa đi vào vườn rau này thì ngửi thấy một mùi thơm chỉ thuộc về rau, hương vị các loại rau quả nào cũng có nhưng vẫn rất dễ ngửi.
Hắn cũng bước vào xem, cây rau nào cũng phát triển rất tốt, xanh mơm mởn còn không có một con sâu nào.
“Tiểu Nguyên, đồ ăn của cậu hẳn là không có sử dụng bất kỳ phân bón hóa học hoặc thuốc trừ sâu đâu phải không?”
Nguyên Gia Khánh không hiểu cho lắm nhưng vẫn gật đầu.
“Ừ, tất cả đều không dùng, toàn bộ là thuần thiên nhiên.”
“Vậy tại sao trên những chiếc lá này thậm chí không có một con sâu? Những loại rau tươi mới này chắc chắn là loại mấy con sâu thích nhất?”
Điền Thành nhẹ nhàng xé một chiếc lá bắp cải, dùng tay phủi những giọt sương mai phía trên rồi trực tiếp nhét vào trong miệng.
Ngọt, nhiều nước và giòn.
Đây là cảm nhận thứ nhất để lại cho hắn.
Mà hắn cũng nhận ra rõ ràng không có dấu vết của mùi thuốc trừ sâu trên đó, nó thật sự thuần thiên nhiên.
Cái này cái này cái nàym cái này không có sâu bọ, nhất định là do nước của không gian nhưng muốn cậu giải thích thì cậu làm như thế nào giải thích đây?
Tay Nguyên Gia Khánh giữ ống quần của mình rồi bắt đầu bối rối nắm chặt ống quần.
“À, tôi nói bâng quơ thôi, thiên nhiên kỳ diệu như vậy, chắc còn nhiều điều chúng ta chưa biết nhưng tôi tin tưởng vào chất lượng của mấy món đồ ăn này. Tôi thấy mấy đồ ăn này, thật sự rất hài lòng. Bữa sáng của dì sắp chuẩn bị xong rồi, quay lại thôi.”
Nguyên Gia Khánh biết đây là Điền Thành đang cố ý tìm bậc thang cho cậu xuống, cũng không đi sâu tìm hiểu nguyên nhân, nhưng nhất định hắn đã phát hiện ra điều gì đó, nếu không hắn sẽ không đến đột ngột mà sẽ hỏi những câu như vậy.
Nhưng may mắn thay, hắn không có ý định hỏi tới cùng, nếu không, Nguyên Gia Khánh có thể trực tiếp từ chối tiếp tục hợp tác với Điền gia vì sự an toàn của 345.
Hai người một trước một sau trở về nhà, tình cờ là mẹ Nguyên cũng đã làm xong bữa sáng.
Một người một tô mì đơn giản, đồ ăn kèm bên trong là rau muống hái trong không gian, khó có thể thấy rau muống bán bên ngoài vào tháng 10 nhưng nhiệt độ trong không gian không hề bị ảnh hưởng., vì cả nhà đều thích ăn rau muống nên Nguyên Gia Khánh trồng rất nhiều.
Ngay cả nước bên dưới bởi vì cho mình uống nên Nguyên Gia Khánh đều để mẹ dùng nước không gian.
Nước tương, dấm và muối đơn giản, phối với tương ớt tự chế của mẹ Nguyên, trình độ hương vị và trình độ dinh dưỡng có thể so sánh với dược thiện.
Nguyên Gia Bảo cũng bị âm thanh bên ngoài đánh thức, một tay dụi mắt, tay kia ôm 345 rồi bước ra ngoài.
Bác sĩ nói chân của cậu bé có thể cố gắng chậm rãi đi bộ, hơn nữa Nguyên Gia Thanh cũng biết, thật ra chân của Nguyên Gia Bảo đã hoàn toàn lành hẳn vào sáng nay, thấy cậu bé xuống giường tự đi lại thì liền mặc kệ cậu bé.
“Tiểu Bảo, mau đặt 345 trên giường rồi để nó ngủ một lát, con qua đây, mẹ lấy nước rửa mặt cho con.”
Ăn xong một bát mì thì đầu Điền Thành đã mồ hôi nhễ nhại, bản thân hắn không quá thích ăn cay lắm, nhưng tới nhà người khác làm khách, mì đã làm sẵn, tất nhiên hắn cũng biết ngại không biết nói gì.
Nên hắn chỉ ăn mấy miếng tượng trưng nhưng không nghĩ tới...
Điền Thành nhìn tô mì chỉ còn nước mì, không dấu vết đặt nó lên bàn.
Mà Nguyên Gia Khánh đã sớm ăn xong tô mì và đang giám sát em trai ăn cơm.
“Em cậu mấy tuổi rồi?”
Hả?
Nguyên Gia Khánh không biết tại sao hắn đột nhiên lại hỏi câu này nhưng Nguyên Gia Bảo đếm đầu ngón tay rồi nói cho hắn biết: “Chú ơi, con năm nay năm tuổi rồi, năm sau sáu tuổi.”
“Gần bằng tuổi con trai tôi nhưng sức khỏe của con trai tôi không tốt bằng cậu bé, nhìn nó trông như đứa trẻ ba tuổi.”
Cái gì?
Nguyên Gia Khánh vẫn luôn cho rằng những người như Điền Thành kết hôn đều rất trễ sao? Tại sao con trai của hắn đã lớn như vậy mà bản thân hắn cũng mới hai mươi mấy tuổi thì phải.
“Ngạc nhiên chưa?” Điền Thành nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Nguyên Gia Khánh mà bật cười: “Tôi năm nay đã ba mươi lăm rồi, nếu còn chưa có con thì người trong nhà hối thúc tôi đến chết mất.”
“Anh, anh đã ba mươi lăm rồi? Tôi còn tưởng anh mới hai mươi mấy tuổi, lớn lắm là hai mươi bảy hai mươi tám chứ... Đúng là nhìn không ra.”
Nguyên Gia Khánh lúng túng nhìn hắn, thật sự khó so sánh tuổi tác và vẻ ngoài của Điền Thành.
Chẳng lẽ người có tiền đều chăm sóc tốt như thế?
Nhưng khi nghe hắn nói sức khỏe Nguyên Gia Bảo không tồi, cậu cũng hơi đau đầu nói với hắn: “Nó à, gần đây cũng mới ăn thêm cơm, thêm thịt một ít, hồi trước nó ốm như con khỉ, tôi với mẹ tôi thật sự là lo nghĩ nát ruột.
Nhắc đến kinh nghiệm nuôi con nhỏ, cả hai người vậy mà nói không hết chuyện.
Điền Thành lập tức không chịu thua kém: “Đúng! Mấy tiểu tổ tông này, coi như là kiếp trước thiếu nợ bọn nó, để bọn nó ăn một miếng cơm đều phải lạy trời lạy đất, con trai của tôi kén ăn lắm. Không biết phải làm thế nào mới được.“.
Nhưng mà hoàn cảnh của Nguyên Gia Bảo khác hoàn cảnh con nhà hắn, trước đây nhà nghèo nên không đủ dinh dưỡng cho nên mới ốm.
“Kén ăn thì đói cũng không sao, không đói thì làm sao biết được giá trị của thức ăn.:
Để đối phó với mấy hùng hài tử (*), Nguyên Gia Khánh luôn lấy ác chế ác.
(*) (熊孩子): ý nói đến đứa trẻ ồn ào hư hỏng, không biết lắng nghe, không biết cư xử, tóm gọn lại là trẻ trâu.
Cũng không phải nói Nguyên Gia Bảo là hùng hài tử mà là Nhị Oa sát vách của Phùng Thành Anh.
Mấy năm trước khi mẹ Nguyên có quan hệ khá tốt với nhà bên cạnh thì có một lần Phùng Thành Anh và Nguyên Kiến Đảng định ra ngoài làm chuyện gì đó, không thể trở về trong một ngày được nên chỉ có thể mang Nhị Oa sang nhà bọn cậu một ngày.
Ai mà biết được đứa bé Nhị Oa ở trong nhà như tiểu bá vương sang nhà bọn cậu cũng không biết thu lại, cướp đồ chơi của Nguyên Gia Bảo mà cơm cũng không ăn.
Mà mẹ Nguyên làm thế nào khuyên rồi dỗ ngọt nó nó đều không nghe, tự mình chơi, đến cùng cơm mẹ Nguyên làm cũng nguội, nó vẫn không chịu ăn một miếng.
Nguyên Gia Khánh không nhìn nổi nữa, cướp lấy đồ chơi của nó rồi cảnh cáo nó, nếu không ăn cơm thì có đụng tới đồ chơi.
Nhị Oa bị cậu hù dọa nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, sau đó ngay lập tức khóc lóc om sòm lăn ra đất khóc, một loạt động tác thành thạo đến mức khiến cho Nguyên Gia Khánh muốn khóc.
Cho nên đến cuối cùng nó vẫn không ăn cơm trưa, Nguyên Gia Khánh cũng lười quan tâm đến nó, dù sao người đói cũng không phải cậu.
Quả nhiên trước khi đến ba giờ chiều, đồ ăn vặt buổi trưa của Nhị Oa hết sạch rồi bắt đầu la hét ồn ào.
“Em đói bụng rồi.”
Nguyên Gia Khánh không để ý tới nó, tiếp tục làm việc.
Mặc dù Nhị Oa mới hai ba tuổi nhưng được Phùng Thành Anh nuôi cho trắng tươi mập mạp, sức lực cũng không nhỏ.
Thấy Nguyên Gia Khánh không để ý tới nó, trèo lên ghế giẫm lên bàn, cầm bài tập về nhà của Nguyên Gia Khánh xé ra.
“Mày làm cái gì!”
Nguyên Gia Khánh thấy sách bài tập bị thiếu mất một góc, rất tức tối.
“Đói bụng.:
Nhị Oa hùng hồn trả lời còn vỗ bụng của mình, trống rỗng.