Mà lúc này biệt thự trên núi.
Tạ Hi Nhân ngồi trước khung cửa sổ lớn sát đất, ánh sáng vàng rực rỡ bên ngoài cửa sổ tràn ngập khắp căn phòng cũng chiếu rọi vào khuôn mặt của anh.
Một nửa thân hình là người lai u Mỹ, khuôn mặt lập thể hiếm thấy ở người châu Á, góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng mà đôi mắt như một vũng nước biển xanh thẳm dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Mái tóc đen với những lọn tóc xoăn nhẹ được xử lý tỉ mỉ, cổ áo sơ mi trắng cài chặt ngay cả cúc áo ngay trên cùng càng toát lên nồng đậm hơi thở nghiêm túc.
Loại người như vậy có lẽ sẽ xuất trên tạp chí thời trang, có lẽ sẽ xuất hiện trong những bữa tiệc rượu cao cấp hoặc có lẽ sẽ xuất hiện dưới ánh đèn sân khấu đầy màu sắc nhưng giờ phút này...
Anh chỉ có thể ngồi trên xe lăn, trốn tránh ở trong núi lớn với căn phòng tràn đầy nỗi cô đơn vô tận.
“Tiên sinh, bác sĩ Vương đến rồi.”
Người quản gia đã hơn năm mươi tuổi đứng phía sau lưng anh, kính cẩn nói với anh, đồng thời phá vỡ sự im lặng trong phòng.
Tạ Hi Nhân lấy lại tinh thần, nhếch khóe miệng cứng ngắc, xoay xe lăng đối mặt với quản gia cho đến khi trên khuôn mặt vô cảm nở một nụ cười như trước: “Ừm, làm phiền ông.”
“Vậy tôi kêu anh ta lên.”
Tạ Hi Nhân mỉm cười gật đầu, sau đó lão quản gia mở cửa đi xuống lầu gọi bác sĩ.
Một lúc sau, bác sĩ đi theo lão quản gia lên tầng hai.
Vừa lên đến tầng hai đã nhìn thấy ban công của Tạ Hi Nhân mở ra đồng thời anh còn ngồi đó hứng gió, mau chóng tiến lên đẩy xe lăn của anh tránh gió, vừa đẩy vừa nhắc nhở: “Tạ tiên sinh, tôi không phải đã nói với ngài chân của ngài không thể bị lạnh sao? Dù đang là mùa hè nhưng cái lạnh vẫn sẽ xâm nhập vào xương của ngài đối với bệnh tình của ngài rất bất lợi, hi vọng ngài không có lần sau.”
Đây là lần đầu Tạ Hi Nhân nghe thấy anh tùy hứng từ trong miệng người khác kể từ khi anh lên tiểu học đến bây giờ, không khỏi bật cười.
“Bác sĩ Vương, không sao đâu, tôi chỉ ngồi trong chốc lát mà thôi, không có ngọn gió nào thổi tới.”
Nghe thấy Tạ Hi Nhân nói như vậy và dù về mặt khám bệnh bác sĩ có kinh nghiệm so với bệnh nhân nhưng bệnh nhân trước mặt rõ ràng không phải bệnh nhân bình thường mà anh ta thường thấy vì thế anh ta không dám lắm miệng nữa chỉ có thể cúi đầu thành thật tiến hành kiểm tra định kỳ.
Mười phút sau.
Bác sĩ Vương kiểm tra cho Tạ Hi Nhân xong dọn dẹp dụng cụ kiểm tra, Tạ Hi Nhân ngược lại là như người không có việc gì cúi đầu chỉnh lại ống tay áo, bộ dáng như không biết tình trạng chân của mình như thế nào.
Lão quản gia ngược lại là lo lắng đến cực kỳ nhìn hai người họ một lát vẫn không nhịn được mở miệng hỏi bác sĩ: “Bác sĩ Vương, bây giờ chân của tiên sinh chúng tôi thế nào? Có hay không...”
Có hay không trở lại như trước?
Bác sĩ Vương nghe câu hỏi này xong thì nhíu mày mặt như khổ qua, muốn nói lại thôi không biết nên nói thế nào.
“Bác sĩ Vương, anh cứ nói thẳng đi.”
Tạ Hi Nhân vẫn vùi đầu chỉnh ống tay áo, vuốt phẳng các góc không để lại một cái nếp nhăn, giọng nói rất nhẹ nhàng.
Ngay từ giây phút tỉnh lại trong bệnh viện thì anh đã nhận rõ hiện thực chưa từng ôm ảo tưởng chân mình sẽ đột nhiên trở lại như trước.
Bây giờ đôi chân của anh vẫn còn chưa bị cắt cụt đã coi như là may mắn lớn trong bất hạnh rồi.
Dù sao trên đời này làm sao có thể nhiều kỳ tích như thế đâu.
Bác sĩ Vương nghe thấy chính chủ đã lên tiếng cũng không còn dấu giếm nữa, nói hết tình hình thực tế cho hai người nghe.
“Cơ chân của Tạ tiên sinh đã bị hoại tử hoàn toàn không còn khả năng tái tạo với lại...” Bác sĩ Vương nói đến đây dừng một lát giống như thể lời kế tiếp rất khó nói ra miệng.
Ai ngờ vẻ mặt của Tạ Hi Nhân vẫn cười dịu dàng: “Không sao, anh cứ tiếp tục nói.”
“Với lại đánh giá tình trạng hiện tại sẽ sớm xuất hiện chứng teo cơ... Tạ tiên sinh, anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Sau khi nói xong bác sĩ Vương mang theo thiết bị lên tiếng tạm biệt rồi bước nhanh rời đi.
Để lại hai người trong phòng ngủ đang tiêu hóa tin tức này.
“Tiên, tiên sinh, bác sĩ Vương kiểu này chỉ tủy tiện nhìn một lát không khỏi quá sơ sài, hai ngày nữa chúng ta đến thành phố làm kiểm tra một lần, các chuyên gia ở nước ngoài nói chân của ngài có thể trở lại như trước thì làm sao sẽ co rút được, anh ta chắc chắn kiểm tra sai rồi!”
Sau vài giây im lặng cuống họng lão quản gia run rẩy lắp ba lắp bắp an ủi Tạ Hi Nhân, nói bác sĩ Vương chắc chắn đã nhìn nhầm, nói không chừng anh ta chẩn đoán sai.
Nhưng Tạ Hi Nhân dường như không nghe thấy, tự mình xoay xe lăn, lăn tới ban công: “Chú Trâu, chú đi ra ngoài đi.”
“Tiên sinh, tôi...”
Lão quản gia còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Tạ Hi Nhân trầm giọng lần nữa cắt ngang.
“Chú Trâu, chú đi ngoài đi.”
Lời nói hoàn toàn giống nhau nhưng lão quản gia có thể nghe thấy âm điệu khác biệt trong đó, ông chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Vừa đi xuống cầu thang, dì Viên đã chờ rất lâu ở tầng một, bước nhanh tới trước, kéo ống tay áo của ông hỏi thăm tình hình: “Tình trạng của Tiệu Tạ có khá hơn chút nào không? Tôi vừa mới nãy muốn hỏi bác sĩ Vương nhưng ai ngờ anh ta chạy quá nhanh, gọi mà gọi không kịp!”
Chú Trâu nghe vậy cau mày lắc đầu dẫn bà ra ngoài phòng, nhỏ giọng nói hết mọi chuyện xảy ra trong phòng.
“Cái gì?!”
Sau khi dì Viên nghe xong không nhịn được kêu to.
“Suỵt, bà nói nhỏ thôi.”
Một tiếng kêu to kia khiến chú Trâu xém chút tiến lên che miệng bà lại, liên tục dặn dò bà nói nhỏ thôi, cẩn thận đừng để Tạ Hi Nhân ở trên tầng nghe được.
Dì Viên là người nóng tính, vốn không quan tâm đến lời chú Trâu nói, bà tiếp tục tóm lấy ông hỏi: “Vậy Tiểu Tạ bây giờ thế nào? Ngài ấy thế nào rồi?”
Có thể nói bà là người nhìn Tạ Hi Nhân lớn lên, dù Tạ Hi Nhân sinh ra ở Mỹ nhưng sau khi sinh ra thì sống ở Trung Quốc, bà và mấy vú em nắm tay nuôi lớn, tình cảm đương nhiên không thể so sánh.
Bây giờ biết chân anh không thể tốt lên mà càng ngày càng tồi tệ sao có thể không nóng nảy.
Mà còn là một đứa bé ngoan, tuổi còn quá trẻ lại thông minh có năng lực, rõ ràng là người việc lớn vậy mà bây giờ lại biến thành thế này, đổi thành người khác thì ai có thể chấp nhận được!
Chú Trâu xoay người nhìn tầng hai một cái, xua tay áo biểu thị tình huống không tốt lắm.
“Dù trên mặt tiên sinh không biểu hiện buồn bã rõ ràng nhưng mà...”
Sau đó không cần ông nói ra miệng, thấy ông bị đuổi ra khỏi phòng thì có thể kết luận.
Dì Viên nhìn biểu hiện của chú Trâu đã hiểu hết mọi chuyện.
Người phụ nữ hung hãn này bình thường sẽ cãi nhau với mấy ông già mà cũng sẽ không sợ hãi rụt rè chút nào, sau khi nghe xong câu này, mũi đột nhiên chua xót, nước mắt lã chã rơi xuống.
“Hu hu hu, ông nói ngài ấy tạo nghiệt gì! Ông trời muốn đối xử với ngài ấy như vậy! Tai họa không tốt lại xảy ra trên người một đứa trẻ như thế! Trời ơi!”
Chú Trâu thấy bà khóc thì hốt hoảng, tay chân luống cuống dỗ bà: “Này, bà bà bà, bà mấy chục tuổi, khóc cái gì mà khóc? Đừng có khóc mà!”
“Mấy chục tuổi thì thế nào! Mấy chục tuổi thì không thể khóc sao! Mấy chục tuổi khóc làm chướng mắt ông hả, hu hu hu, trong lòng tôi khó chịu không được sao?!”
“Vậy bà nhỏ tiếng một tí, một hồi bọn họ thấy được còn tưởng tôi đang khi dễ bà, bà đừng khóc mà...”
Động tĩnh dưới tầng lớn như vậy, Tạ Hi Nhân ở ban công làm sao không nghe được.
Nếu như bình thường, anh sẽ còn mở miệng chế nhạo chú Trâu vài câu, làm sao có kỹ năng lớn như vậy chọc cho dì Viên khóc nhưng mà bây giờ anh không thể nhấc nổi tinh thần một chút nào.
Trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu nói kia của bác sĩ Vương.
... Cơ bắp suy thoái.
Gió núi buổi tối mang theo chút ấm áp nhẹ nhàng lướt qua góc áo của anh, từ góc áo chui vào quần áo. Rõ ràng là một dòng gió ấm nhưng lại không thể sưởi ấm trái tim như rơi vào hầm băng của anh.
Không biết anh duy trì tư thế này bao lâu, anh nhìn chăm chú phía trước hai tròng mắt xoay vòng rồi nhìn xuống phía dưới bên trái.
Từ góc nhìn của anh nhưng có thể nhìn thấy gia đình gần dưới chân núi kia có một bóng dáng cao cao đang bận rộn trên đất, cơ thể mạnh mẽ bước đi nhanh nhẹn nhẹ nhàng.
Dường như làm việc nhà nông hơi mệt mỏi mà làm một hoạt động duỗi lưng giãn gân cốt.
Tuyệt thật.
Tạ Hi Nhân cười khẽ: “Tuyệt thật đấy.”