"Cái gì thế."
345 lầm bầm quay đầu lại, ánh mắt vừa chạm vào vật trước mặt liền không thể động đậy.
Sau đó...
"A a a a a, thứ gì vậy! Cậu thật sự không muốn nuôi tôi phải không! Cậu đem con chó khác về nhà! Bây giờ có một con chó thông minh cơ trí như tôi mà cậu vẫn thế này, Nguyên Gia Khánh, cậu không phải là người!"
Gần đây 345 xem Người trong giang hồ đến phát ngấy rồi lại nghiện một loại phim truyền hình khác, là phim tình cảm gia đình.
Nguyên Gia Khánh làm sao cũng không nghĩ tới 345 sẽ phản ứng như thế, chẳng lẽ không phải nên vui vẻ thét lên một tiếng sao? Tại sao...
Cũng là thét lên nhưng trông không vui chút nào.
Gì mà mang con chó khác về nhà, cậu không phải người, tại sao nghe lời này có vẻ cổ quái như vậy?
Nhìn thấy lời khác có thể bật ra từ trong miệng 345, Nguyên Gia Khánh vội vàng ngắt lời nó.
"Đây là quà tặng cậu!"
"Cái..., cái gì?"
Nguyên Gia Khánh hít một hơi thật sâu rồi giải thích cho nó: "Tôi nói, đây là quà tôi tặng cho cậu. Để cảm ơn cậu đã giúp tôi rất nhiều nên tặng quà cho cậu, đây coi như là phẩm chất cơ bản của người Trung Quốc chúng tôi."
Nghe nói đây là quà tặng cho mình, không phải Nguyên Gia Khánh mua để thay thế, 345 lại nhìn vào mắt con chó lông xù kia một lần nữa.
Để ý kỹ thì chú chó này khá dễ thương.
Hai mắt to tròn, lông màu trắng bạc mà còn rất giống nó.
"Cậu không thấy nó giống cậu không? Tôi còn tưởng cậu sẽ thích món quà này lắm, nhưng không ngờ cậu lại phản ứng như vậy."
Nói Nguyên Gia Khánh không thất vọng chút nào là giả, cậu còn nghĩ 345 sẽ đặc biệt xúc động thú sẽ rất thích món quà này, cậu không ngờ rằng sự thật có vẻ hơi khác một chút so với những gì cậu nghĩ.
Nghe nói đây là Nguyên Gia Khánh đặc biệt mua cho nó, 345 nhìn con chó lông xù cũng khác đi, nó lại nghe Nguyên Gia Khánh nói cậu mua con chó này vì cậu nghĩ con chó này trông dễ thương như nó thì ánh mắt của nó nhìn chú chó lại khác đi.
"Nếu cậu không thích, tôi sẽ cất nó đi, chờ sau này tôi sẽ chọn cho cậu một món quà mà cậu thích."
Nguyên Gia Khánh nói rồi định mang con chó con lông xù trên bàn đi, ai ngờ tay cậu còn chưa đụng tới con chó thì đã bị 345 hai chân cướp đi.
Tôi cũng không nói là tôi không thích nó, cậu đó, làm sao đồ đã đưa ra rồi mà còn muốn lấy lại! Tuy nó không dễ thương như tôi, nhưng vì cậu đã đặc biệt tặng nó nên tôi đành phải nhận nó. Cậu, cậu có thể đi ra ngoài chơi rồi, tôi muốn tự mình nghiên cứu nó một lát."
Hai móng vuốt của 345 không thể ôm một con chó con có chiều cao bằng với nó, chỉ có thể dùng miệng và tay, kéo nó vào ổ chó cục cưng của nó, quay lưng lại với Nguyên Gia Khánh không biết nó đang làm gì.
Nhưng mà nhìn thấy 345 vẫn thích chú chó này, Nguyên Gia Khánh liền nhẹ nhõm.
Khi ra không gian, mẹ Nguyên đã gần như chuẩn bị xong thức ăn, bà đang đợi cậu ra ngoài rồi bắt đầu ăn cơm.
Sau buổi cơm trưa thì đáng lẽ ra là giờ ngủ trưa, nhưng mẹ Nguyên đang thu dọn rau củ, xếp gọn gàng vào sọt.
Nguyên Gia Khánh tò mò không biết bà đang làm gì, mẹ Nguyên vác sọt trên, đội chiếc mũ rơm và chỉ nói với cậu bà muốn lên núi.
Sau đó Nguyên Gia Khánh mới nhớ đến những gì mẹ Nguyên vô tình nhắc đến ngày hôm qua, muốn đưa chút đồ ăn cho những người ở biệt thự trên đỉnh núi kia, không ngờ bà luôn nhớ nó ở trong lòng, mới cơm trưa xong chưa nghỉ ngơi đã muốn đi rồi.
Nguyên Gia Khánh nhìn mặt trời bên ngoài lớn như vậy, có hơi lo lắng không biết hạt giống sau phòng có bị khô không, vì vậy cậu vội vàng lấy nửa thùng nước ra khỏi không gian, đồng thời điều chỉnh một ít nước hỗn hợp để hạ nhiệt độ cho hạt giống.
Mà khi cậu vừa mới tới nước suối trong không gian để lấy nước thì cũng không nhìn thấy con cá chạch xuất hiện ngày hôm qua, không biết chuyện gì đã xảy ra với con cá chạch ngày hôm qua nữa.
Đồng thời, ngọn núi chứa đầy những bí mật và sức hút vô hạn cũng đang hiện ra trong đầu Nguyên Gia Khánh.
Dứt khoát tận dụng thời gian này lên núi nhìn một chút. Tìm hiểu ngọn núi mà ngay cả 345 thậm chí cũng không biết, coi như là có lợi ích cho mình sau này.
Sau khi Nguyên Gia Khánh tưới nước xong rồi dỗ em trai đi ngủ, cậu mới một mình bước vào không gian.
Ngay khi cậu bước vào 345 đã cảm nhận được sự tồn tại của cậu, nhưng nó không chạy qua như trước nữa mà đấu trí đấu dũng với con chó lông xù như cũ, chơi đến quên cả trời đất.
Nhưng mà Nguyên Gia Khánh đã trực tiếp cắt ngang nó, dù sao loại chuyện quan trọng như trên núi kia thì tốt hơn vẫn nên thông báo một tiếng cho 345.
"Ủa? Sao đột nhiên cậu muốn lên núi? Tôi không biết trên núi có gì, lỡ gặp nguy hiểm thì làm sao?"
Nói đến chuyện nghiêm túc, 345 vẫn rất coi trọng.
Mặc dù không gian này nằm trong cơ thể của nó nhưng nó cũng không hoàn toàn hiểu, mà cũng chưa ai nói cho nó biết liệu có bất kỳ vật thể nguy hiểm nào trong không gian hay không, tất cả mọi thứ toàn là nó phải lên mạng của tinh tế để phổ cập khoa học.
Hồ trước nó cũng tò mò tìm khiếm tin tức liên quan tới ngọn núi trong không gian nhưng không tra ra kết quả.
Bởi vì con người trên hành tinh của nó sẽ không nhàm chán đến mức khám phá ngọn núi kia....
Cho nên không có hồ sơ ghi chép liên quan.
Đối với ý tưởng ban đầu của nhà khoa học khi thiết kế không gian, lý giải núi sâu cũng mơ hồ không rõ, ý tứ chính là nơi cung cấp nguồn linh khí cho toàn bộ không gian, đảm bảo hiệu quả của không gian, vân vân. Cấu tạo cũng không được đề cập.
Nguyên Gia Khánh mở cửa bước đến bên dòng suối, chỉ vào dòng suối trong vắt và nói với nó: "Cậu nhìn."
345 rướn cổ ra nhìn một cái, vẫn bình thường, nước rất trong veo y như một tấm gương.
"Trong nước không có cá."
!!!
Thiệt á!
345 nghe cậu vừa nói như thế, nó mở to mắt nhìn xung quanh một lần rồi chạy đến vùng nước hạ lưu không muốn nhìn một cái, thực sự không thấy một con cá nào.
Hôm qua xuất hiện một đám cá như mây, bây giờ lại đột nhiên biến mất không để lại một chút dấu vết.
Ánh mắt của Nguyên Gia Khánh đảo qua nơi con suối đang chảy, lại một lần nữa dừng ở dưới chân núi, nơi con suối bắt đầu thành hình.
"Đó là lý do tại sao tôi muốn lên núi để xem một lát, tôi luôn cảm thấy thứ trên núi sẽ khiến chúng ta rất bất ngờ."
345 cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra với mấy con cá đó, hai người họ cứ từ từ đi lên thế này.
345 vừa đi thì không biết nó nghĩ tới bộ phim nào rồi run rẩy hỏi Nguyên Gia Khánh: "Cậu nói nếu trên núi có thú dữ hay rắn thì sao! Tôi rất sợ mấy con đó!"
Ngược lại Nguyên Gia Khánh khá bình tĩnh: "Bình thường sẽ có, thôi thì tranh thủ chạy đi."
"Nếu tôi đang chạy mà té thì làm sao bây giờ!". Truyện Teen Hay
Bây giờ 345 đặc biệt ghét bỏ đôi chân ngắn ngủn của nó rồi.
"... Tôi ôm cậu chạy."
Hơn nữa cho dù không bỏ chạy được rồi bị con thứ dữ bắt được thì người nó muốn ăn trước là cậu, một người máy như hộp sắt như nó thì làm sao gặm được.
"Hô, do cậu nói đó, đến lúc đó không được bỏ tôi lại."
"Ừ, biết rồi."
Nguyên Gia Khánh gật đầu lia lịa, nhưng trên tâm lý cậu lại biết trên núi này hoàn toàn không có thú dữ, hai người sẽ không gặp nguy hiểm.
Đây là một cảm giác rất kỳ lạ, giống như cậu có thể cảm nhận được thứ gì đó trên núi, giống như cậu và ngọn núi này có thần giao cách cảm, biết nó sẽ không làm tổn thương mình.
Một người một chó nhanh chóng đến chân núi, đến nơi thì dòng suối nhỏ càng trở nên hẹp hơn.
Và tất cả những con cá kết bè kết lũ xuất hiện ngày hôm qua cũng đã tập trung hết ở chỗ này.
Con suối nhỏ đầy ắp cá chạch, trông rất ngoạn mục.