Đối với một người luôn canh cánh trong lòng sự mong chờ mỏi mòn mà nói, bất cứ sự việc ngoài ý muốn nào xảy ra cũng có thể khơi dậy sự xao động trong lòng người!
Hơi thở của hắn rất êm dịu, tuy nhiên không có tiếng ngáy ngủ dài thườn thượt, có lẽ hắn đã chìm vào giấc ngủ rồi! Cơ thể hắn chiếm vị trí không nhỏ với chiếc giường, tuy chỉ có một cái mền nhưng tôi cố gắng né tránh sự tiếp xúc cơ thể với nhau. Mặc dù vậy, vai hắn đã đè lên một phần vai tôi, nhưng tôi lại không đủ can đảm để đẩy ra, vì đây là nơi duy nhất mà 2 cơ thể tiếp xúc nhau, nó mập mờ tưởng chừng như lúc có lúc không. Dường như đây cũng ám chỉ mối quan hệ của tôi và hắn cũng mập mờ thoắt ẩn thoắt hiện.
Đột nhiên giữa đêm khuya hắn ngồi dậy hút thuốc, lúc đó đầu óc tôi hoàn toàn tỉnh táo, mặc dù chiếc bật nửa loe loét lên khuôn mặt với đôi mắt đã nhắm nghiền của tôi. Hắn dựa vào đầu giường với động tác rất nhẹ nhàng, có lẽ hắn sợ sẽ lay động giấc ngủ vốn dĩ không tồn tại của tôi.
Tuy tôi không mở mắt nhưng tôi có thể cảm giác được ánh mắt hắn đang nhìn tôi...
Tôi còn cảm giác được bàn tay hắn đang nhẹ nhàng vuốt trên mái tóc tôi...
Và sau đó đã không còn chuyện gì xảy ra nữa, hắn buông một hơi thở dài ngao ngán, dập tắt điếu thuốc và nằm xuống...
Sáng hôm sau tôi vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh rữa mặt rất lâu, không để hắn phát hiện cặp mắt thâm quần của tôi. Chúng tôi thu xếp đồ đạc xong hắn báo tôi thời gian của chuyến bay trưa nay, tôi chỉ cười và nói sẽ ra tiễn hắn và không nói thêm điều gì nữa. Có lẽ sự chia ly sau những giây phút tương phùng ngắn ngủi ấy khiến cả 2 chúng tôi không nỡ rời xa nhau chăng!
Sau đó tôi về nhà Tiểu Huy, quả nhiên chỉ còn một mình Lý Na đang ngủ trong phòng. Buổi trưa lại lãng vãng xuống bếp giành thức ăn với tôi.
“Sao rồi? có chuyện gì xảy ra không?” Cô ta là phụ nữ, một người phụ nữ thì không thể nào thiếu đi tính tò mò.
“Tất nhiên là có rồi! Có rất nhiều chuyện xảy ra nữa là đằng khác.” Tôi cười nói. Tuy không có những điều mà tôi mong muốn sẽ xảy ra nhất, nhưng tôi - người nằm b��n cạnh hắn lại được hưởng một niềm hạnh phúc rất lớn lao, vẫn còn rất nhiều cảm giác ngọt ngào đang sôi sục mà tồn tại trong ký ức tôi.
Cô ta nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc: “Các anh... các anh... có lẽ không thể nào xảy ra “chuyện đó” được đâu nhỉ?”
Tôi vẫn giữ nụ cười hạnh phúc: “Sao? cô nghĩ giữa chúng tôi hoàn toàn không thể xảy “chuyện đó” được à?”
Nghe xong cô ta cũng phì cười: “Anh vừa phải thôi! giữa các anh không thể nào...”
“Tại sao?” Tôi thật sự không thể nào hiểu nỗi ý nghĩ kỳ quái của cô ta.
“Nhìn anh thì biết anh là kẻ nhát gan rồi, chỉ biết chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi. Lại không chịu suy nghĩ người ta là “straight”, đã có bạn gái rồi, cho dù anh thức trắng đêm để chờ đợi thì người ta cũng sẽ không đá động đến anh đâu!”
Lời nói của người phụ nữ này thật tàn nhẫn, tôi có chút ngại ngùng vì bị lật tẩy, tôi không nói gì và cặm cụi ăn cơm.
“Tiếp theo anh định làm gì?” cô ta tiếp tục hỏi.
“Làm gì à? Trưa nay anh ta bay về Bắc Kinh, tôi chỉ có thể tiễn anh ta đi thôi!”
“Yeah! làm như vậy rất đúng!” thấy tôi không trả lời, cô ta lại tiếp lời: “Có cần tôi đi chung với anh không?”
Tôi khóc không được và cười cũng không xong: “OK! Cô đã xem mình là bạn gái của tôi rồi à?” tôi ngập ngừng rồi nói tiếp: “Hơn nữa, tôi không muốn anh ta hiểu lầm là tôi đã có bạn gái!”
Cô ta đặt cái muỗng xuống bàn: “Âu Tiểu Hải! anh có biết là anh ti tiện lắm không? không muốn anh ta hiểu lầm à? tôi nghĩ có lẽ anh vẫn còn muốn duy trì thứ cảm giác mập mờ giữa anh và anh ta? Nếu như vậy thì anh chạy trốn đến đây để làm gì? Hay là ngay bây giờ anh hãy quay về Bắc Kinh với anh ta, sau đó mở to mắt mà nhìn anh ta và bạn gái đến với nhau, mở to mắt mà nhìn anh ta đám cưới, như vậy không phải dễ chịu hơn sao?”
“Được rồi! Cô đừng nói nữa, chuyện của tôi tôi sẽ có cách giải quyết!” nhất thời trong lòng tôi rối bời và có chút bực mình, nên liền quay về phòng nằm nghỉ. Ngồi dậy hút điếu thuốc, quả thật là như vậy sao? tôi vẫn chưa chịu buông xuôi? thậm chí tôi còn không muốn hắn hiểu lầm việc tôi có bạn gái là sự thật, phải chăng tôi vẫn con nhen nhói trong lòng sẽ có một ngày nào đó hắn sẽ hiểu được tình cảm của tôi dành cho hắn và sẽ đến với tôi?
Sắp đến giờ máy bay cất cánh, tôi lại chạy sang gõ cửa phòng cô ta, cửa phòng đã mở với cặp mắt dán vào tôi: “Sao rồi? nghĩ thông suốt rồi à?”
Tôi gật đầu. Khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ phải chăng khuôn mặt tôi hiện rất rõ hai chữ “Khổ đau”! Cô ta nhìn tôi và thở dài ngao ngán rồi đi vào chuẩn bị thay đồ.
Khi hắn thấy tôi và Lý Na xuất hiện tay trong tay, xa xa tôi không thể nhìn rõ sắc mặt hắn ra sao, một lúc sau tôi mới thấy hắn đang vẫy tay chào tôi, khi đến gần thì hắn đang cười tươi roi rói: “Wow! Chị cũng đến à!”
“Nghe nói anh về nên đương nhiên tôi phải đến rồi!”
“Tôi nghĩ có lẽ chị không nỡ rời Tiểu Hải một bước thì có! Giữ kỹ quá vậy!”
Lý Na nhìn tôi và đứng sát vào tôi hơn: “Đàn ông các người không ai tốt cả, giữ kỹ là việc nên làm!”
Tôi cười nói: “Máy bay sắp cất cánh rồi, 2 người bớt lời lại đi!”
Khi bắt tay với hắn, tôi có cảm giác mắt tôi cay cay nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mặt hắn: “Bảo trọng...”
“Bảo trọng!“...