Hôm sau đột nhiên sếp muốn gặp tôi, đã lâu rồi tôi không gặp riêng ông, thấy vẻ mặt ông hằn lên sự mệt mỏi, thiết nghĩ ông đã từng này tuổi, trãi qua bao nhiêu sóng gió của cuộc sống cũng đã đủ mệt mỏi lắm rồi. Một tỷ phú với gia tài kết xù như ông, ngày nào cũng phải bôn ba từ nơi này đến nơi khác thật không đáng, bận bịu với công ty này rồi đến công ty khác, thời gian dành cho gia đình ít đến nỗi thật tội nghiệp. Thấy tôi vào, ông bèn chỉ qua sofa bên kia và nói:
“Anh ngồi đi!” Một lúc sau mới khép lại file hồ sơ và tiếp lời: “Tiểu Hải! anh vào đây đã gần 2 năm rồi, đúng không?”
“Còn 1 tháng nữa thì tròn 2 năm!”
“Tôi mời anh qua đây vì có chuyện muốn nói với anh, tôi dự định sẽ giao toàn bộ công ty cho Vương Hướng quản lý. Tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian. Con người của hắn sao anh cũng đã hiểu rồi, tuy rằng thỉnh thoảng vẫn làm một vài điều sai trái, nhưng xét về con người thì cũng không có vấn đề gì lớn, hy vọng anh sẽ hợp tác chặt chẽ với anh ta, cùng nhau đưa công ty này đi lên!”
Vừa nghe xong trong lòng tôi lại có chút lo lắng, nhưng cũng không dám nói gì trước mặt sếp, theo ông nghĩ thì làm như vậy là đúng, tôi suy nghĩ rồi nói:
“Điều đó hiển nhiên rồi, cho dù do ai lãnh đạo, tôi cũng sẽ phối hợp thật tốt để hoàn thành nhiệm vụ!”
“Thật ra người mà khiến tôi yên tâm nhất chính là anh và Châu Dương, lúc nãy tôi cũng đã nói chuyện với Châu Dương rồi, công ty có 2 anh, tôi rất yên tâm. Nếu anh cảm thấy cách làm việc của Vương Hướng không ổn thì có thể lập tức liên hệ tôi, tôi sẽ xem xét và cân nhắc lại!”
Rời khỏi phòng làm việc của sếp, tôi chỉ còn biết gượng cười. Những người đã từng trải trong thương trường, xử lý công việc quả là chu đáo, đưa người có công lập quốc lên trên ngai vàng, nhưng lại giao cho tôi và Châu Dương mỗi người một thanh “Thượng Phương Bảo Kiếm” để có thể giám sát và xử lý kịp thời tình huống cấp bách, bản thân ông thì có thể an hưởng những ngày tháng như một Thái Thượng Hoàng.
Chiều hôm đó tan sở, Trương Nhuệ đã về rất sớm, khi đi ngang phòng làm việc của hắn thấy chỗ hắn trống không, trong lòng tôi lại cảm thấy có chút trống vắng và cũng có chút giận hờn. Về đến nhà càng nghĩ càng tức giận, không muốn làm bất cứ việc gì, chỉ buông mình nằm dài trên sofa hút thuốc. Khoảng 7 giờ thì có tiếng gõ cửa:
“Ai đó?”
“Tôi đây! mở cửa đi!” Bên ngoài cửa vọng vào giọng nói khe khẽ của hắn.
“Không có ai ở nhà!” Trong lòng tôi cảm thấy rất vui mừng, nhưng lại không thể tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy được.
“Trời ơi! Anh không phải người sao? rõ ràng ở nhà tại sao lại nói không có ai? Mở cửa nhanh lên, mệt chết tôi rồi!” Hắn ở bên ngoài vừa thở hổn hển vừa nói.
“Anh chạy qua đây làm gì?” Tôi vẫn không cầm được lòng và nhanh chóng chạy ra mở cửa.
“Ha ha... Nhà của anh quá rộng rãi, sống một mình thì uổng phí quá!”
Hắn đẩy tôi qua một bên, tay xách vai mang và đeo thêm cái guitar liền bước vào nhà. Nhìn cái miệng đang cười hì hì của hắn, tôi hết cách và không còn biết nói gì nữa, hắn quăng đống đồ xuống sàn và nói:
“Tôi sẽ ở phòng kia, anh thấy sao?”
“Một tháng 850, anh hãy suy nghĩ cho kỹ!”
“Khốn kiếp! Ngay cả tôi mà anh còn lấy tiền thuê nhà sao?”
“tại sao lại không? anh là gì của tôi?” tôi cố tình làm ra vẻ lạnh lùng.
“Ha ha... Tôi là em trai của anh mà, đều là người một nhà, nói chi đến chuyện tiền bạc chứ!” hắn không thèm để ý đến tôi, liền xách đồ đạc vào trong căn phòng còn trống đó. Khi hắn thu xếp đồ đạc xong và từ trong phòng bước ra, thấy tôi ngồi trên sofa ủ rũ mặt mày, hắn cười rồi lấy thuốc ra hút, vẫn là khuôn mặt ngạo mạng ấy nhìn tôi và phun ra một vòng khói, hắn hỏi:
“Người yêu dấu! Tối nay chúng ta ăn gì?”
Ôi! 3 chữ “người yêu dấu” từ trong miệng hắn phát ra khiến tim tôi đã mềm nhũn thành miếng bông gòn rồi. Nhưng trong giây phút này tôi không thể tỏ ra yếu đuối, nếu không thì cuộc sống sau này chắc chắn sẽ không dễ chịu chút nào!
“Trương Nhuệ! đồ đạc thì anh cũng đã đem hết qua đây rồi, tôi cũng không nhẫn tâm đuổi anh đi, nhưng nếu anh muốn ở đây thì một là phải trả tiền nhà, hoặc hai là phải tuân theo điều kiện mà ký hiệp ước sống chung với tôi, anh chọn phương án nào?”
Hắn nhìn tôi và nói: “Không còn lựa chọn nào khác?”
“Không còn!”
“Vậy anh hãy liệt kê tất cả các điều khoản ra, tôi xem xong rồi quyết định...”
Tôi liền chạy vào phòng vắt cạnkiệt đầu óc, dốc hết tinh thần suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng liệt kê ra một số điều khoản như sau:
Bên A: Âu Tiểu Hải (Chủ nhà) Bên B: Trương Nhuệ (Khách thuê nhà)
Bên A xem xét hoàn cảnh đặc biệt của bên B, nên quyết định cho bên B ở lại. Nhằm để đảm bảo đời sống sống chung của cả 2 bên được vui vẻ hạnh phúc, đặc biệt nêu ra một số điều khoản như sau:
1. Do bên A đại từ đại bi thu nhận bên B, bên B phải thành khẩn nghe theo lời dặn của bên A, không được tùy tiện cãi lại, toàn tâm toàn ý phục vụ cho bên A (Trong khi phục vụ phải luôn tươi cười, nội dung phục vụ xét sau)
2. Bên B phải đảm bảo vệ sinh cá nhân, mùa đông ít nhất 2 ngày tắm 1 lần, mùa hè thì phải tắm mỗi ngày, mỗi lần tắm phải thay quấn lót.
3. Chưa được sự chấp thuận của bên A, bên B không được tự ý xông vào phòng của bên A. Nếu bên A có nhu cầu cần thiết, bên B không được viện bất cứ lý do nào để cự tuyệt.
4. Tất cả việc nhà bên B đều phải gánh vác chung và phải đảm nhận vai trò chủ yếu.
5. Hiệp ước này lập thành 2 bản, mỗi bên giữ 1 bản. Quyền quyết định cuối cùng thuộc về bên A.
Bên A (ký tên) Bên B (ký tên)
Ngày... tháng... năm...
“Anh xem đi, nếu không có gì thắc mắc thì ký tên vào!” Tôi lườm hắn và đưa hiệp ước cho hắn. Hắn chăm chú đọc thật lâu rồi nói:
“Anh xem tôi là Lý Hồng Chương à? chuyện mất quyền lợi mất thể diện này tôi không ký đâu!” Hắn liền quăng tờ giấy xuống sàn.
“Không đồng ý cũng được, mỗi tháng 850, điện nước chưa tính, nếu vẫn không đồng ý thì lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi đây!”
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nhặt tờ giấy lên, lật ra rồi xem đi xem lại rất lâu và nói:
“Trước tiên nói điều 1, thật quá đáng, phải nghe theo lời dặn dò của anh, còn không được cãi lại? Tôi chỉ ở 1 căn phòng của anh thôi, đâu cần phải xem tôi như nô tỳ mà sai bảo chứ?”
“Ai nói tôi xem anh như nô tỳ mà sai bảo? anh xem lại cái thây của anh đi, nhận anh làm nô tỳ tôi còn phải tốn tiền lo ăn uống cho anh, anh tưởng tôi khùng chắc?”
“Vậy còn điều này thì sao, khi phục vụ phải luôn mỉm cười! anh tưởng tôi bị “Đao” à?”
“Đừng nói vớ vẩn, điều một tạm thời gác đó, những điều còn lại bắt đầu từ bây giờ sẽ chấp hành vô điều kiện. Nếu không đồng ý thì lập tức nhấn nút biến!” Tôi liền giựt lấy tờ giấy.
“Được thôi! Ký thì ký, Lý Hồng Chương có thể chuyển nhượng đảo Đài Loan, tôi không thể nào không bán mình rồi!”
“Anh nói đó nhé! Tôi sẽ nhớ lấy những điều này!”
Hắn vừa ký xong, liền nằm dài trên sofa xem TV, tôi chạy đến bên hắn và khẽ đá vào người hắn:
“Lại chuyện gì nữa đây?” vẻ mặt hắn đầy uất ức.
“Đi xuống dưới mua đồ ằn về đây, tôi đói bụng rồi!”
“Tại sao lại là tôi? muốn ăn thì anh tự đi mua lấy!”
“Anh nói lại lần nữa xem!”
Tôi liền xách ba lô của hắn trên tay, chuẩn bị tư thế ném ra khỏi nhà, hắn chỉ còn cách nhanh chóng đứng dậy: “Được! được! được! Đi thì đi!”
Vừa đi ra khỏi cửa, hắn liền quay lại: “Hey! Tối nay có thể ăn tùy tiện chút gì đó được không? ngày mai tôi sẽ đi mua! hôm nay mệt qua!”
“Không được! Tôi muốn bây giờ, anh có phải đàn ông không vậy? đừng ở đó dây dưa nữa, đi nhanh lên!”
Hắn có chút nổi giận, nhưng cuối cùng cũng chịu đi, tôi chưa kịp nở nụ cười đắc ý thì đột nhiên hắn lại quay về: “Hey! xuýt nữa thì quên mất, mua đồ ăn gì?”
Tôi liền tắt nụ cười và nói: “Anhi biết nấu món gì thì mua món đó, vậy cũng phải hỏi à?”
Vừa nghe xong, hắn quýnh lên: “Anh nghĩ sao vậy? anh nói... anh nói tôi nấu cơm à?”
“Vớ vẩn! Anh không nấu thì tôi lấy gì mà ăn?”
Vừa nghe xong, hắn liền buông câu chửi, quay vào nhà ngồi bất động: “Tôi không đi nữa, anh muốn ăn thì tự đi nấu!”
Nói xong cũng không nhìn tôi, đi về hướng sofa lấy remote mở TV.
“Có thiệt là không đi?” tôi nói, hắn im lặng...
“Vậy được thôi! lập tức thu dọn đồ đạc quay về ký túc xá!” Tôi liền giựt lấy remote và tắt TV.
Mặc cho tôi nổi giận đùng đùng, tên nhóc đó vẫn ngồi một chỗ. Cuối cũng vẫn là tôi cầu xin hắn, hắn mới quay sang nhìn tôi và nói: “Muốn tôi đi cũng được, nhưng khi tôi mua về thì anh phải nấu!”
Cơn đói bụng đã khiến tôi mất hết sức lực, liền gật đầu giống như gà con mổ thóc. Như vậy hắn mới chịu nhấc đôi chân vàng ngọc của hắn bước ra khỏi nhà!