Những Ngày Tháng Yêu Thầm

Chương 71: Chương 71: Chương 19




Nửa đêm hôm đó Jack mới trở về nhà, hắn vẫn điềm đạm như mọi khi. Sáng hôm sau tôi xuống dưới nhà thì thấy cái gạt tàn thu���c chứa đầy đầu thuốc lá, tôi đi vào bếp pha ly sữa nóng rồi đưa cho anh hắn, “Thank you!” nhìn ánh mắt ảm đạm mờ nhạt của hắn, tôi đã lý giải được điều gì đã xảy ra, tôi vỗ vai hắn tỏ vẻ an ủi.

Âu Dương Chính không biết từ đâu trở về, vừa vào đến nhà liền nhào đến ôm lấy Jack, tôi còn nghe được tiếng khóc thành tiếng của anh ta: “I love you! Jack, I love you...”

Tay anh ta run rẩy nắm lấy tay Jack, vùi đầu vào ngực Jack và oà khóc nức nở thành tiếng. Những tia nắng ban mai luồng qua khe cửa sổ rọi ngay vào ghế sofa trong phòng khách, rọi vào khuôn mặt ướt đẫm nước mắt nước mũi của anh ta. Lúc này, anh ta như một đứa bé sơ sinh yếu ớt, khiến người ta muốn hết lòng yêu thương và muốn hết lòng bảo vệ.

Thân thể anh ta không ngừng run rẩy trong lòng Jack, từng cơn từng cơn. Sau đó tôi mới biết được sau khi mẹ anh ta tỉnh lại, liền móc trong túi một lọ thuốc ngủ và nói với anh ta rằng, lọ thuốc này đã kề bên bà ta từ khi Âu Dương lên 10 tuổi, năm này qua năm nọ, số thuốc đã tích lũy được 20 lọ. Vì con mà bà phải chịu người chồng giả dối, vì con mà bà đã chết đi sống lại nhiều lần. Hiện tại, bà ta có cảm giác không tìm được hy vọng nơi người con trai yêu quý. Bà! một người mẹ cần sự tiếp sức của người con trai duy nhất để tiếp tục tồn tại, tiếp tục hy vọng sống sót.

Tôi có thể tưởng tượng được nỗi sợ hãi, kinh hoàng và hoang mang của anh ta, lồng vào đó là sự tuyệt vọng vô bờ bến.

“Yes, I know! I know you love me...” Jack khẽ di chuyển cơ thể Âu Dương, đặt anh ta ngồi dựa vào sofa và nhẹ nhàng lột giày Âu Dương.

Âu Dương khẽ nhắm mắt lại, khuôn mặt xanh sao hao gầy ấy!

Tôi đắp mền cho anh ta. Vào lúc này, Jack điềm đạm tựa như một người mẹ vĩ đại, dịu dàng bên cạnh quan tâm lo lắng cho đứa con yêu quý.

Mặt mày Âu Dương trắng bệt tựa như không còn một giọt máu, mái tóc xoã dài rối bời, nằm nghiêng qua một bên, lâu lâu lại nấc lên một hồi. Một tay đè lên thành giường, tay Jack đặt lên bàn tay đó, rất chặt, rất chặt như muốn chuyển tải một thứ năng lượng vô hình nào đó.

Tôi vào bếp lấy thau nước ấm, nhún cái khăn vào, vắt khô nước, xếp lại rồi đưa cho Jack. Jack nhìn tôi với ánh mắt cảm kích, đưa tay nhận lấy và khẽ đặt lên trán Âu Dương, lặng lẽ ngồi hầu hạ bên cạnh anh ta.

Suốt ngày hôm đó họ không rời khỏi nhà, chỉ ngồi trên ghế sofa lặng lẽ nhìn nhau, cứ thế mà lặng lẽ nhìn nhau trong phòng khách trống trãi ấy.

Thỉnh thoảng họ lại ôm nhau, xiết chặt lấy nhau...

Trưa hôm đó, tôi mua về cho họ rất nhiều thức ăn. Sau khi ăn xong, họ lại nhìn nhau âu yếm, tôi rất sáng suốt hiểu rằng họ muốn gì, nên cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi, lặng lẽ rời khỏi nhà đi dạo trong trường đại học Tô Châu.

Thật ra mà nói thì tôi đã đoán trước được số phận của họ. Tôi hiểu rất rõ về xã hội và gia đình khi đứng trước vấn đề này sẽ hoang mang như thế nào. Và tất nhiên sẽ áp dụng bất kì thủ đoạn tàn bạo nào nhằm để ngăn cản sự việc này tiếp diễn. Đột nhiên tôi nhớ đến ba tôi, khi ông biết chuyện tôi và Lưu Khải, ông đã th ất vọng biết nhường nào. Cho đến ngày hôm nay khi tôi nghĩ đến sắc mặt của ông lúc đó, tim tôi vẫn còn thấp thoáng nhen nhói một nỗi đau. Nhưng tôi cũng thật sự cảm kích ông, tuy nhiên tuổi thơ của tôi đã từng trải nỗi cô đơn quạnh hiu, sự lạnh nhạt của ông khiến tôi luôn canh cánh trong lòng. Nhưng khi đối mặt với việc tôi là gay, ông đã tiếp nhận bằng dũng khí rất lớn, bằng tấm lòng vị tha của một người cha. Ông không hề đánh tôi và thậm chí không nói một lời nào quá đáng, chỉ âm thầm chịu đựng và dồn nén hết tất cả nỗi đau vào trong lòng. Thậm chí sau đó thỉnh thoảng ông còn quan tâm hỏi han chuyện của tôi và Lưu Khải.

Người cha ấy! khi tôi cần sự ủng hộ và động viên, ông đã hoàn toàn trao hết những điều đó cho tôi.

Người cha ấy! phải chăng rất xứng đáng là một người cha vĩ đại?

Sự việc quả thật diễn ra như tôi dự đoán, phát triển theo hướng không ai mong đợi. Âu Dương bị người mẹ ép buộc phải quay về nhà. Người Tây ba lô ấy vốn dĩ điềm đạm bây giờ càng thêm ảm đạm, kể từ hôm đó lúc nào cũng ủ rủ mặt mày trên ghế sofa, lúc thì hút thuốc, lúc thì ngây người ngồi xem những tấm hình.

3 ngày sau tôi thấy anh ta đang lật một cuốn sổ tay hướng dẫn du lịch, tôi liền chạy qua xem, tay anh ta đang chỉ vào một nhà hát ngoài trời: “Provence!“. Sau đó còn rất phấn khởi mà chỉ chỉ trỏ trỏ vào tấm hình ấy:

“Cotes de Provence, coteaux d” aix en Provence, Bandol!”

Tôi có chút hiểu được ý anh ta muốn nói, quả nhiên một lúc sau anh ta liền nói: “Maybe I will go there...”

Tôi không nói gì, lặng lẽ bên cạnh cùng anh ta lật từng trang sách.

Buổi tối hôm đó mọi người đều biết chuyện Jack muốn ra đi, nên mọi người về rất sớm. 2 người phụ nữ lo loay hoay trong bếp làm ít thức ăn. Lúc ăn cơm mọi người đều tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra, và cũng không tìm được lời nào để an ủi anh ta, chỉ có uống rượu, không ai muốn dừng lại. Không biết ai đã đề nghị anh ta thổi sáo, mọi người đều xôn xao tán thành, anh ta cũng không từ chối, đưa cây sáo vào miệng và bắt đầu thổi.

Tiếng sáo du dương ai oán não nề ấy lúc trầm lúc bổng như đang muốn thổ lộ tâm trạng đau thương khi mất người yêu, một đôi tình nhân bây giờ đã bị chia lìa mỗi người một nơi với sự vò võ mong chờ. Những âm thanh như đang thì thầm tuôn ra từ những ngón tay, dường như đang phảng phất phóng thích nỗi thương cảm đang bị dồn nén trong lòng, khiến người rơi lệ.

Tôi cứ tưởng chỉ có “Nhị Hồ” mới có thể kéo ra những âm thanh ai oán, không ngờ hôm này tiếng sáo ấy cũng có thể phát ra những tiếng khóc nghẹn ngào tận đáy lòng. Thì ra tâm trạng khác nhau lại có thể chơi ra những bản nhạc khác nhau. Khi đau khổ, chơi bất kì nhạc cụ nào cũng phát ra những âm tiết ai oán bi thương.

Cứ như vậy, Jack đã rời khỏi. Có lẽ dưới cái nhìn của anh ta, thành phố cổ kính này đem lại cho anh ta chỉ có thương cảm và lạc lõng. Có lẽ anh ta không thể nào thấu hiểu sự tôn trọng của gay ở Trung Quốc đối với gia đình và truyền thống. Và anh ta sẽ không thể nào thấu hiểu tại sao họ không thể nào giống như gay ở đất nước anh ta có thể tự do nắm tay nhau thoải mái đi ngoài đường hoặc có thể đi đăng ký kết hôn. Những điều này anh ta hoàn toàn không thể thấu hiểu. Khi anh ta rời khỏi, trong lòng vẫn còn sự oán hận sâu sắc đối với Âu Dương Chính

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.