Ngày thứ 5 dọn ra ngoài, sau khi tan sở, tôi vừa bước ra khỏi văn phòng thì đã thấy Lưu Khải đang đứng chờ bên kia đường. Ánh nắng giữa tháng 5 đang chiếu vào anh, vẫn là hình ảnh ấy, khi tôi vừa quen anh, bóng dáng ấy phong độ đến nỗi khiến người khác phải xao xuyến. Bước chân tôi hơi ngập ngừng, Châu Dương cũng đã nhìn thấy: “Nhìn kìa Tiểu Hải, anh ấy không phải là bạn anh sao?”
Tôi lúng túng gật đầu: “Tôi có hẹn với anh ấy bàn bạc một số vấn đề, anh về trước nhé!”
Bước đến trước mặt anh, mấy ngày không gặp, anh tiều tuỵ hẳn ra, tôi cũng hơi xót xa: “Lưu Khải! anh hà tất phải làm như vậy?”
Anh rất bình tĩnh: “Tiểu Hải! chúng ta nói chuyện một chút nhé!”
“OK! đi đâu?” tôi suy nghĩ rồi nói.
Sau đó chúng tôi đã vào một quán ăn Nhật, vào một phòng ăn nhỏ, gọi vài món thức ăn, cả 2 đều yên lặng một hồi, anh mới hỏi thăm: “Tiểu Hải! mấy ngày nay em ở đâu? ở có quen không?”
Tôi có vẻ hoài nghi với sự bình tĩnh của anh: “Tạm thời em ở chung với vài đồng nghiệp, mọi chuyện đều ổn, anh đừng lo lắng.” Một lúc sau, tôi bổ sung thêm một câu: “Khải! em xin lỗi...” Vừa dứt lời tôi liền hối hận, thật đáng chết! tại sao tôi phải xin lỗi? tôi đâu làm gì có lỗi?
Anh cũng khiến tôi rất ngạc nhiên: “Nên nói lời xin lỗi là anh, em không làm điều gì sai!”
Tôi chỉ mỉm cười và im lặng, một thoáng không khí trong phòng trở nên khá ngột ngạt, thật không dễ dàng ăn xong bữa cơm này, 2 người còn giành nhau trả tiền, tranh giành được một lúc anh liền nổi giận: “Khốn kiếp! Sao em lại trở nên khách sáo với anh như vậy?” tôi không nói gì.
Anh trả tiền xong, chúng tôi rời khỏi quán ăn, lúc đó trời đã hoàng hôn: “Khải! đi dạo với em một chút nhé!”
Anh gật đầu, chúng tôi dạo bước dọc theo con đường phía trước, trời tháng 5 của Bắc Kinh là khí trời tôi yêu thích nhất: “Khải! Chúng ta quen nhau cũng vào tháng 5, đúng không anh?”
“Em vẫn còn nhớ à? Lúc đó em vẫn còn là sinh viên, mọi người đều ngồi đó tán dóc, còn em thì đang cầm micro hát, nhìn rất dễ thương, ngay từ cái nhìn đầu tiên anh đã thích em rồi.” anh nở nụ cười tươi tắn, thật ra, tôi cũng vậy thôi, khi anh vừa bước vào phòng karaoke, con tim tôi lúc đó đã đập loạn xạ.
Sau đó chúng tôi đã ngồi nói chuyện rất lâu, tất cả vẫn chỉ là từng phút từng giây của quá khứ, của dĩ vãng, có vui vẻ hạnh phúc, có đau khổ đắng cay, tất cả đều là mùi vị của tình yêu. Đi đến ngã tư, tôi dừng bước:
“Khải! Chúng ta tạm thời xa nhau một thời gian nhé! anh nên thử tiếp nhận cô ấy. Thật đó! em thật sự muốn anh được hạnh phúc...”
“Tiểu Hải! cho đến giờ phút này anh cũng không còn gì để nói, em phải hiểu một điều, tình yêu của anh mãi mãi vẫn tại nơi nó xuất phát, anh sẽ chờ em quay về...”
Tôi không dám nói thêm lời nào nữa, quay lại phía sau và đi về, và cũng không dám quay lại nhìn anh, tôi biết anh vẫn còn đứng đó chờ và dõi mắt theo tôi.
Tôi mặc cho nước tuôn chảy giàn giụa làm mờ mắt. Ôi! sao đắng quá...