Tôi không ngồi dậy, vẫn nằm đó, trong lòng vẫn còn rất ấm ức, liền nhắm mắt lại và nghe thấy tiếng bước chân hắn ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở đầu giường:
“Tiểu Hải...” Hắn khẽ gọi tên tôi.
Nhưng tôi không trả lời, vẫn tiếp tục giả vờ như đang ngủ say. Hắn buông vật trên tay xuống, ngồi bên cạnh nhìn tôi, tay khẽ vuốt tóc tôi:
“Ngủ rồi à?“. Hắn khẽ cười và vẫn nói một mình: “Đồ ngốc! tôi còn tưởng anh đang giận tôi chứ!“.
Tay hắn dừng lại trên mặt tôi, những ngón tay lạnh ngắt đang vuốt ve từng gốc cạnh trên khuôn mặt tôi, tựa như đang có một sợi dây nào đó đang truyền hơi ấm vào trong tim tôi, các ngón tay nhẹ nhàng và lướt thật êm dịu khiến tôi cảm thấy rất thoải mái. Đột nhiên ngón tay hắn khựng lại không còn vuốt ve nữa, dừng lại rất lâu, thậm chí tôi có thể cảm giác được sự run rẩy truyền tải từ đầu ngón tay hắn. Tôi có chút nghi ngờ, muốn mở mắt ra nhưng lại thấy hơi ngại, chỉ còn biết im lặng mà nằm một chỗ. Rất lâu sau, tôi nghe thấy dường như hắn đặt thứ gì đó lên đầu giường, nhẹ nhàng đứng dậy và bước ra khỏi phòng!
Khi cửa phòng đóng lại, lúc đó tôi mới mở mắt ra, thì thấy trên đầu giường có một chiếc khăn choàng màu xanh dương, tôi có chút cảm động, đây là món quà đầu tiên hắn tặng cho tôi từ khi chúng tôi chung sống đến nay. Mấy lần trước tôi có nói là khăn choàng của tôi cũ lắm rồi, không ngờ hắn lại ghi nhớ trong lòng cho đến nay, dù thế nào đi chăng nữa, trong lòng hắn có tôi tồn tại, với suy nghĩ đó, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ!
Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, không ngờ hôm nay hắn lại ngủ nướng, tôi cũng không gọi hắn dậy, vệ sinh xong liền đứng trước gương choàng thử cái khăn, lúc đó mới bất ngờ phát hiện cổ bên trái có một vết đỏ, tôi hốt hoảng, liền nhớ lại tối hôm qua hắn chăm chú nhìn tôi rất lâu, không lẽ hắn đã phát hiện rồi ư? Bỗng nhiên cảm thấy rất áy náy trong lòng. Đột nhiên lại thấy trong gương hiện lên khuôn mặt khôi ngô của hắn không biết từ khi nào, tôi có chút ngại ngùng, liền lấy khăn choàng lấy cổ và nói với hắn:
“Có phải đã làm chuyện gì có lỗi với tôi không? Sao tự nhiên lại mua khăn choàng cho tôi vậy?”
Hắn trả lời với giọng điệu hơi lạnh lùng: “Anh muốn nghĩ như vậy cũng được!”
“Ý anh là sao?” Tôi cũng có chút nổi giận.
“Không có ý gì cả!” hắn nói, thấy tôi nổi giận thật sự, hắn lại cười và nói: “Xem ra tôi chọn đúng rồi, cái khăn choàng này rất hợp với anh!”
Tôi cũng không muốn cãi nhau với hắn, nên cũng tiếp theo lời hắn: “Thật chứ? Tôi cũng cảm thấy rất hợp, vừa dễ nhìn vừa ấm!”
“Sao không thử nghĩ xem là do ai mua? Thấy sao, óc thẩm mỹ của tôi cũng không tồi chứ?”
“Đúng vậy! Trước giờ anh rất có óc thẩm mỹ, nếu không cũng không tìm được ông xã đẹp trai như tôi!”
“Nghĩ sao vậy? ai là ông xã ai hả? chuyện này hôm nay nhất định phải làm sáng tỏ mới được!”
Nói xong liền chạy đến lấy ôm tôi, sờ soạn khắp người, tôi cũng chịu hết nổi, đã 2 đêm rồi không làm tình, sự hưng phấn đang trội dậy trong tôi. Khi tay hắn muốn lấy cái khăn choàng ra, tôi sực nhớ đến cái dấu vết trên cổ, liền nắm lấy tay hắn, điều khiến tôi ngạc nhiên là hắn cũng không vùng vẫy, tôi không kịp suy nghĩ gì khác, liền cười nói:
“Được rồi! được rồi! Tôi làm vợ anh, thật là... chuyện này có gì đâu mà tranh giành chứ!”
“Vậy còn tạm nghe được, ai biểu anh nhỏ con hơn tôi, nằm dưới là đúng rồi! hì hì...”
Tôi cố tình tỏ vẻ tức giận: “Thằng nhóc kia! hãy đợi đấy, xem tối nay tôi sẽ xử anh sao nhé!”
“Được rồi! ông xã của anh đói bụng rồi, anh nên xuống dưới mua thức ăn sáng về cho tôi ăn đi?”
“Tại sao lúc nào cũng là tôi, sao anh không đi đi?”
“Ai biểu anh là bà xã của tôi, anh tuởng muốn làm vợ tôi dễ dàng lắm à? tại sao lại có thể để ông xã mình mới sáng sớm đã chạy ra ngoài phải chịu cái lạnh thấu xương cơ chứ?” Nói xong liền đi theo hướng nhà vệ sinh.
Tôi đánh mạnh vào người hắn: “Nể mặt cái khăn choàng nên hôm nay tôi phục vụ anh lần cuối!”
Tôi đặt thức ăn lên bàn, hắn ngồi đối diện tôi, nhìn thức ăn sáng tôi mua và cười nói: “Ha ha... Những tháng ngày có bà xã bên cạnh hầu hạ thật tốt biết bao!”
“Thật không? vậy sao không nhanh chóng cưới một cô về đi? Tôi nghĩ Lưu Giai rất xứng đôi với anh, rất ra dáng một người vợ hiền, bảo đảm sẽ mua thức ăn sáng cho anh mỗi ngày!”
Hắn nhìn tôi rồi cười nói: “Anh nói cũng đúng, đồ ăn cô ta nấu ngon hơn anh nấu nhiều!”
“Đúng rồi! theo tôi nghĩ anh đã thích cô ta thật rồi. Cô ả đó tốt với anh như vậy, còn không mau cưới cô ta về, như vậy mới có người bên cạnh hầu hạ mỗi ngày, đây không phải là suy nghĩ của đại gia Trương Nhuệ sao?”
Hắn nhìn tôi và chớp chớp cặp mắt nhỏ xíu: “Được rồi! anh đã nói đủ chưa vậy?”
Tôi vẫn không chịu lép vế: “Sao rồi? nói trúng tim đen rồi phải không? Có gì đâu, không phải ai cũng cưới một cô vợ về để qua ngày đoạn tháng sao?”
Đột nhiên hắn cười to: “Không phải anh đã là vợ tôi rồi sao? mặc dù là hàng second hand, nhưng vẫn còn xài tốt, xài tạm vẫn còn được!“.
Tôi đạp mạnh vào hắn, hắn la thất thanh:
“Mẹ kiếp! anh muốn mưu sát thân phu hả?”
Hắn vừa dứt lời, cả 2 chúng tôi đều phá lên cười. Cặp mắyt nhỏ xíu của hắn nhíu lại như một sợi chỉ, nhưng khi hắn cười, nhìn cực kỳ phong độ.
“Nếu anh thực sự muốn làm chồng tôi, cho dù phải bên cạnh hầu hạ anh suốt đời tôi cũng cam chịu!” Lời nói này phát ra tận đáy lòng tôi...